– Ngươi không muốn tiếp xúc với người lão Phó lưu lại, là không muốn gây ra phiền toái. Nhưng sao ngươi không ngẫm lại, ngươi phải tra án, phải báo thù – đây chính là một đại phiền toái. Thực ra… Phiền thêm một chút, loạn thêm một chút cũng không tồi.
– Tới Yến quốc, chỉ cần ngươi bắt đầu truy tra chuyện Vưu Ly, lập tức sẽ bước chân vào phiền toái vô tận, vô cùng hung hiểm. Chỉ bằng một mình ngươi? Không hy vọng. Mặc kệ là tra án, báo thù hay bỏ chạy, ngươi đều cần người giúp đỡ. Trước không nói đến năng lực, chỉ cần nói ở trong Đại Yến, ai sẽ toàn tâm toàn ý giúp ngươi? Còn không phải người lão Phó lưu lại sao? Đến lúc đó ngươi muốn không liên hệ với họ cũng không được. Cho nên ta muốn ngươi đi phó lôi hơn cả.
Cố Chiêu Quân ho khan một tiếng thông cổ họng:
– Chuyện là như thế, không trách ngươi khó tiếp nhận. Một khi đã vậy, thấy nguy hiểm trước mắt đợi “nước đến chân mới nhảy” không bằng ta giúp ngươi liên hệ trước.
– Còn nữa, đừng xem thường những người cha ngươi để lại. Người còn lại được đến tận bây giờ chỉ có những kẻ trung tâm không có kẻ ngốc, biết tiến biết thoái, sẽ không vừa nghe ngươi đến Yến quốc liền như bầy ong vỡ tổ chạy tới tìm ngươi nhận họ hàng, cũng sẽ không lập tức bức ngươi báo thù. Ngươi lo lắng hơi thừa rồi.
Tống Dương cũng có tâm tư của mình, nhưng cũng không phải không nghe ý kiến của người khác, huống chi, Cố Chiêu Quân có một câu nói rất đúng: một mình ứng phó đã đại loạn rồi, ngại gì thêm chút loạn nữa.
Cân nhắc một lát, hắn mỉm cười:
– Nói như vậy là ông có lòng tốt? Ta phải tạ ơn ông?
Cố Chiêu Quân nghiêm nghị lắc đầu:
– Ta giúp người khác xét đến cùng là vì chính mình, nên không cần cảm tạ.
– Vì mình thế nào?
Tống Dương tò mò:
– Việc này ta thật không nghĩ ra… Ông muốn nhận Phó đảng, Phó đảng chỉ biết Lão Tứ, hiện giờ ngươi để họ gặp ta, sẽ không sợ chúng ta bỏ rơi ông chứ?
Trước sau như một, Cố Chiêu Quân lại nói sang chuyện chẳng liên quan:
– Ta không phải con cả đích truyền, mới trước đây cũng không nghĩ đến phải làm gia chủ, khi đó giấc mộng chỉ là mở một kỹ quán, mở lại đổ phường, đều phải thật lớn! – Nhắc tới giấc mộng thời trẻ, lão Cố có vẻ hơi thất thố, khi nói đến “đều phải thật lớn” hai tay cũng nâng lên muốn khoa khoa thể hiện, cũng may kịp dừng lại:
– Thanh lâu thì không nhắc đến, nhưng đổ phường ngươi đã từng tới chưa?
Thấy Tống Dương lắc đầu, lão Cố cũng không ngại:
– Chưa từng vào đổ phường, vậy đã từng nghe qua “Thập đổ cửu phiến” chưa?
Lần này hắn gật đầu, Cố Chiêu Quân mỉm cười khó hiểu:
– Yến quốc chính là một đổ phường thực lớn. Ngươi là một tiểu mao đầu, Phó đảng chỉ có ngươi có thể dùng mấy chục lượng bạc.. Nếu vào trong sòng bạc, ngươi không thể không đánh; nếu chỉ dựa vào các ngươi thì chỉ có một kết cục là mất cả chì lẫn chài. Mà ta cũng là một con bạc lõi đời, tất cả thủ đoạn bịp bợm trong đổ phường ta đều biết, trước không nói thắng, không muốn thua, các ngươi không thể rời khỏi ta.
Ý cười của Cố Chiêu Quân càng thêm đậm:
– Đạo lý này Phó đảng rất hiểu, đích xác, ta không sai khiến được bọn họ, nhưng bọn họ bất động thì không sao, chỉ cần vừa động cũng chỉ có thể hợp tác với ta. Các ngươi không thể vứt bỏ ta.
Tống Dương không tiếp tục giằng co về chuyện này nữa, thuận miệng đổi chủ đề:
– A Y Quả là Phó đảng phái tới, Nam Vinh là người của ngươi, hai người bọn họ…
Lão Cố hiểu ý, lắc đầu:
– Các nàng không biết thân phận của nhau, hai người đều có bí mật, không cần phải kể hết với nhau, cũng không cần thiết. Còn nữa, Dương nha đầu ngươi cũng không nên đa tâm, ta thăm dò ngươi cái gì cũng không tới mức phải lợi dụng tiểu nha hoàn. Họ Cố tặng lễ chính là tặng lễ, khí phách ấy vẫn phải có.
Tống Dương sửng sốt một chút mới nhớ ra Dương nha đầu là ai, gật đầu cười:
– Tiểu Cửu rất tốt.
Không ngờ, vừa nói xong, Cố Chiêu Quân đột nhiên nhíu mày, sắc mặt dị thường cổ quái:
– Cái gì? Tiểu Cửu?
– Tiểu Cửu chính là Dương nha đầu, nàng ta sợ trùng tên với ta nên đổi lại thành Tiểu Cửu. Sao?
Nhìn sắc mặt lão Cố khác thường, hắn giải thích đơn giản một chút.
Cố Chiêu Quân cười khổ:
– Còn nhớ trước kia ta đã nói với ngươi, mới trước đây ta có tên hiệu là “Cửu thành cửu”, không chỉ tên hiệu, nhũ danh của ta cũng là Tiểu Cửu.
Tiểu nha đầu quả nhiên không giống bình thường. Trước kia trùng tên với Tống Dương, hiện giờ lại trùng tên với lão Cố. Tống Dương cười ha ha, Cố Chiêu Quân đứng dậy:
– Lần này tới vội vàng chưa mang đao cho ngươi, lần sau gặp lại nói sau. Ta phải đi, còn có việc.
Nói xong quay lại chào Trần Phản, bước ra ngoài. Nhưng tới cửa lại dừng chân quay lại hỏi hắn:
– Ta muốn hỏi một câu, nếu ta không tới gặp ngươi, ngươi thật sự sẽ giết A Y Quả?
– Ta chỉ nói nàng không tới được Yến quốc chứ không nói nhất định phải giết nàng.
Lão Cố quay đầu, cảm thấy câu trả lời này không thú vị, xoay người rời khỏi.
Trần Phản sau khi châm trà quay ra ngồi cạnh hai người, chuyện bọn họ nói lão nghe cái hiểu cái không, tuy nhiên cũng không sao, chỉ cần có người ngồi chơi đại tông sư đã rất vui vẻ rồi… Lão Cố đi rồi, Trần Phản đột nhiên hỏi Tống Dương:
– Sao thế, ngươi muốn đao sao?
Nói xong, cũng không chờ hắn trả lời, đứng dậy quay vào phòng ngủ, miệng lẩm bẩm:
– Hình như ta cũng có một thanh đao, hình như… để đâu vậy nhỉ…