“Có nhiều rồi, nhưng mà phần lưng này được thiết kế đẹp quá.”
Triệu Thiến cầm bộ này xoay lại, để lộ phần thiết kế phía sau, tuy không tính là lộ lắm nhưng Quý Thành Úc không thể chấp nhận được.
“Bộ này đẹp đấy, hợp với con.” Chu Tô Hồng lại thấy thích, đẩy cô đi vào thử.
Hoàn toàn không thèm nghe ý kiến của Quý Thành Úc, bà mẹ chồng Chu Tô Hồng đã thẳng tay quẹt thẻ, mua bộ váy kia cho con dâu.
“Mẹ, mẹ không thấy bộ váy kia hơi lộ à?”
“Được mà, hơi lộ có xíu thôi, dù gì con cũng là người trẻ tuổi, sao tư tưởng lại bảo thủ thế, còn chẳng bằng bà già này, con thấy mẹ mua quần áo cho Tiểu Thiến mà không mua cho con, nên ghen tị đúng không.”
“Không phải.”
“Anh con và Sơ Thịnh sắp trở về rồi, ngày mai còn phải đi gặp mặt ăn cơm với nhà họ Lâm, không thể ăn mặc tùy tiện được.”
Quý Thành Úc không biết phải làm sao.
Vốn dĩ Quý Thành Úc và Triệu Thiến đã lên kế hoạch đi du lịch với nhau rồi, kết quả anh hắn lại gọi điện về, nói muốn sắp xếp hai nhà gặp mặt, còn có chuyện cần thảo luận.
Mọi người nghĩ có lẽ là chuyện đính hôn gì đấy, Quý Vĩnh Chính trực tiếp gõ thước tay, bảo hắn không được đi du lịch nữa.
Nói chuyện anh kết hôn là chuyện lớn của cả nhà, rồi bảo hắn cũng phải ở lại đây.
Rồi chỉ cần có thời gian là đi du lịch được, còn chuyện cả đời của anh hắn thì không thể trì hoãn, Quý Thành Úc chỉ đành hủy bỏ kế hoạch về thế giới hai người với vợ.
Vì coi trọng thể diện, mẹ nói phải đi mua đồ mới, lúc này mới kéo Triệu Thiến đi dạo phố, lại bảo hắn đi theo để khuân vác cả ngày.
—
Khi Quý Bắc Chu về nhà, hai anh em gặp mặt nhau, Quý Thành Úc không nhịn được phải phun ra hai câu:
“Anh, anh không biết đâu, đi dạo cả một ngày, chân em như sắp gãy đến nơi, vậy mà mẹ và Tiểu Thiến đã đeo giày cao gót, còn bước đi như bay, phụ nữ…”
“Đúng thật là một sinh vật đáng sợ.”
“Làm lỡ chuyến du lịch của hai đứa rồi, ngại quá.” Quý Bắc Chu cười nói.
Quý Bắc Chu bỗng nhiên khách sáo quá, ngược lại lại khiến Quý Thành Úc thấy hơi mất tự nhiên, “Không, không sao, anh nói ngày mai gặp mặt có chuyện lớn cần công bố à, hai người chuẩn bị đính hôn sao?”
“Bí mật.”
“Có gì đâu mà cần bí mật chứ.” Quý Thành Úc cảm thấy anh đang cố ý ra vẻ huyền bí, “Chắc chắn là chuyện đính hôn rồi, em còn chuẩn bị trước quà cho hai người nữa rồi.”
“Quà gì?”
“Bí mật.”
Quý Thành Úc vốn là người Tsundere*, anh đã không nói thì hắn cũng sẽ không kể chuyện cho anh nghe.
Tsundere* là một thuật ngữ tiếng Nhật để chỉ một quá trình phát triển nhân vật có tính cách ban đầu rất lạnh lùng và dần dần thể hiện một mặt ấm áp hơn, thân thiện hơn theo thời gian.
Nhưng đến lúc về phòng đi ngủ, Quý Thành Úc lại nói với Triệu Thiến: “Lần này anh ấy về, anh thấy lạ lắm.”
“Sao anh ấy lại lạ? Mỗi lần anh ấy về anh đều nói thế cả.”
“Anh ấy quá dịu dàng, lại còn cười tủm tỉm.”
“Anh luôn nói anh cả thích bắt nạt anh, giờ anh ấy cười với anh anh nên thấy vui chứ.”
“Anh nên nói với em thế nào nhỉ, anh ấy có hơi bất thường.”
“Anh thích bị ngược à, anh cả không bực tức với anh mà anh lại thấy không thoải mái, em nghĩ chắc là do đang yêu đương nên anh ấy mới trở nên dịu dàng hơn.”
“Thế à?” Quý Thành Úc nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn thấy thấp thỏm không yên.
Đêm này, hắn lại mất ngủ.
**
Hôm sau, ở nhà nghỉ nhà họ Lâm
Sau khi Lâm Sơ Thịnh về nhà, cô nói cho bố mẹ chuyện muốn cả nhà đi gặp mặt ăn bữa cơm với nhà họ Quý, bố mẹ Lâm cũng suy xét đến tình hình công việc của Quý Bắc Chu, về nhà một chuyến cũng là điều không dễ dàng nên đã đồng ý.
Tuy đã hẹn thời gian ăn cơm vào buổi tối, nhưng Lâm Kiến Nghiệp đã gội đầu từ sớm, rồi nói hai bên lại có tóc bạc rồi, bảo Trình Diễm Linh nhuộm tóc cho ông, rồi còn lấy bộ vest ở dưới đáy hòm ra ướm lên người vài lần, rồi đánh giá soi đi soi lại trước gương.
6 giờ mới ăn cơm, nhưng từ 3 giờ hơn ông đã chuẩn bị xong rồi, đang ngồi chờ ở phòng khác.
“Bố ơi, lần gặp mặt này, bọn con có chuyện muốn nói với hai người.” Lâm Sơ Thịnh hơi khó xử, nói chuyện cũng ấp a ấp úng.
Chương trình “Thế giới mà chúng ta không biết” được phát sóng, Lâm Kiến Nghiệp càng thêm hài lòng về Quý Bắc Chu, và đã coi anh như con rể luôn rồi.
“Chuyện gì?” Lâm Kiến Nghiệp nói rồi sửa sang lại cổ áo, “Hai đứa chuẩn bị đính hôn à?”
“Thật ra đính hôn cũng được, nhưng mà lần này cậu ấy về ở được bao lâu? Có muốn mời mấy anh em thân thích, bày hai bàn rượu không?” Trình Diễm Linh hỏi.
“Nếu như đính hôn, chỉ cần hai nhà ăn cùng nhau bữa cơm là được, cậu ấy còn bận công việc, không cần phải làm phức tạp đâu.” Lâm Kiến Nghiệp phụ họa.
Lâm Sơ Thịnh: “…”
—
Đến lúc hơn 5 giờ chiều, Quý Bắc Chu lái xe tới đón bọn họ, khi đến nhà hàng, cha mẹ hai bên gặp mặt, đều quen biết nhau cả rồi, sau khi nói mấy câu khách sáo, thì mọi người ngồi vào vị trí.
Hai bên đều cực kỳ coi trọng lần gặp mặt này, đều chuẩn bị kỹ càng.
Khi đồ ăn được bày lên bàn, Quý Bắc Chu rót rượu cho người bề trên.
“Sơ Thịnh có uống được rượu không?” Chu Tô Hồng cười dò hỏi, “Có rượu vang đỏ, có muốn nếm thử một chút không?”
“Không được, con rót sữa bò cho cô ấy.” Quý Bắc Chu nói thẳng.
Lúc này mọi người cũng không nghĩ nhiều, sau khi cùng nhau nâng chén cạn ly, rồi bắt đầu khen ngợi lẫn nhau, bố Lâm nói Quý Bắc Chu ưu tú, nhà họ Quý lại khen Lâm Sơ Thịnh là con ngoan.
Nhưng mà lại nhắc đến chuyện cũ, không thể không kéo Quý Thành Úc ra để “quất roi”, làm hắn ước gì có thể chui đầu vào trong gầm bàn.
Trong những lúc này, hắn chỉ ước mọi người con hắn là không khí.
Hoặc coi hắn là người chết cũng được.
Tuy rằng lúc còn đi học Quý Thành Úc làm nhiều chuyện hồ đồ thật, nhưng cũng đâu cần nhắc đi nhắc lại thế chứ, hắn cũng cần mặt mũi nữa mà.
…
Rượu quá ba lượt, không khí cũng rất tốt, ông bố hai nhà đã bưng chén rượu, bắt đầu thân thiết với nhau, Triệu Thiến và Lâm Sơ Thịnh thì nói mấy chuyện về bạn bè với nhau.
Cho đến khi Quý Bắc Chu đứng lên, “Bố mẹ, chú dì, lần này không chỉ là buổi gặp mặt chính thức của hai nhà, thực ra con cũng có chuyện khác muốn nói.”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía anh.
“Con biết, chuyện bọn con ở bên nhau nằm ngoài dự kiến của mọi người, nhưng mà tình yêu tới, không thể nào cản được.”
Khóe miệng Quý Thành Úc co rút mãnh liệt, lúc này Lâm Sơ Thịnh còn thẹn thùng bao nhiêu khi đối mặt với Quý Bắc Chu, khiến hắn nhớ đến thời cấp ba hắn đuổi còn cô chạy, khi nó hắn ngốc nghếch như bị thiểu năng vậy.
Lúc này người ta mới gọi là yêu đương, còn hắn thì…
Cùng lắm chỉ gọi là tương tư đơn phương!
“Lần này con trở về khu bảo hộ, sẽ xin về nước tìm công việc, sẽ ở bên cạnh cô ấy, con luôn thật lòng thật dạ với cô ấy, mong chú dì có thể yên tâm giao cô ấy cho con.”
Về nước?
Người nhà họ Quý không biết gì cả, khi nghe anh nói sẽ trở về, thì rất kích động.
Đôi mắt Chu Tô Hồng đỏ lên, “Về là tốt, ra ngoài nhiều năm cũng nên quay về rồi…”
“Anh, hóa ra anh muốn nói chuyện này à.” Quý Thành Úc cười, ra hiệu Triệu Thiến lấy quà ra, “Em còn tưởng hai người chuẩn bị kết hôn, anh xem đi, em với Tiểu Thiến còn chuẩn bị cả quà cho hai người rồi.”
“Mua gì đấy.” Chu Tô Hồng cười nói.
Triệu Thiến đưa chiếc hộp để Lâm Sơ Thịnh mở ra, cô bỏ phần vỏ ngoài đi, bên trong là hộp của Chow Tai Fook *, sau khi mở ra, bên trong là ba bộ chén thìa đũa bằng vàng nguyên chất.
Chow Tai Fook* là tập đoàn kinh doanh đồ trang sức, phụ kiện như kim cương, ngọc trai, đá quý,..
“Cái thằng này, sao lại mua thứ này chứ?” Chu Tô Hồng nhíu mày.
Thứ này vừa nhìn đã biết là đồ tặng trẻ con khi tròn một tuần hoặc tròn một năm.
“Con đâu nghĩ nhiều, chỉ mong hai người sớm ngày kết hôn, sớm sinh cho con một cháu trai hay cháu gái thôi mà.” Quý Thành Úc nói xong khiến mọi người bật cười.
“Tặng cái này không phù hợp, cái thằng này cứ nghĩ cái gì là tặng cái đó.”
Chu Tô Hồng nhíu mày, lại nhìn về phía nhà họ Lâm và Lâm Sơ Thịnh, sợ bọn họ sẽ thấy mất tự nhiên.
“Không sao không sao, tôi cũng sớm mong Sơ Thịnh kết hôn gả chồng, tôi cũng sắp về hưu rồi, hai đứa mà sớm kết hôn có con, tôi còn có thể giúp đỡ chăm sóc được.”
Lâm Kiến Nghiệp thật sự rất ưng Quý Bắc Chu, hy vọng hai người sớm ngày kết hôn.
“Cái thằng này!” Chu Tô Hồng giả vờ giận trừng mắt, liếc Quý Thành Úc một cái.
“Thực ra…” Quý Bắc Chu hắng lại giọng, “Tiểu Úc tặng cái này cũng không tính là sớm.”
Mọi người: “…”
“Hôm nay chuyện lớn mà con muốn nói, không phải là chuyện công việc, mà là…” Quý Bắc Chu nhìn về phía Lâm Sơ Thịnh, “Cô ấy mang thai rồi.”
Như sấm sét giữa trời trong, mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Quý Thành Úc chỉ thấy như trên đỉnh đầu có vài tia sét đánh xuống, hắn chọn quà này vì vốn chỉ định trêu chọc hai người thôi, hàng năm đều bị anh bắt nạt, hắn hiếm khi mới tìm cơ hội để đánh trả, kết quả thì…
Quý Bắc Chu dùng hành động thực tế để chứng minh, cái gì gọi là:
Anh hắn vĩnh viễn là anh hắn!
Mang thai?
Mẹ kiếp, tôi kết hôn hơn nửa năm, vợ tôi còn chưa mang thai, vậy mà anh im ỉm mãi, rồi…
Còn bảo bí mật?
Mé nó chứ!
Tôi coi anh như anh ruột, vậy mà anh lại coi tôi như em họ vậy.
Người lấy lại tinh thần đầu tiên là Trình Diễm Linh, bà nhìn về phía con gái, thử thăm dò, dò hỏi, “Sơ thịnh?”
Lâm Sơ Thịnh gật đầu.
“Chắc chắn không?” Lâm Kiến Nghiệp không ghét chuyện lên chức ông ngoại, nhưng chuyện bỗng xảy ra, ông vẫn chưa tỉnh táo lại.
“Đi bệnh viện kiểm tra rồi ạ, đúng là có thật.” Lâm Sơ Thịnh bổ sung.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc bất ngờ, chỉ có mình Triệu Thiến vui vẻ, lắc lắc cánh tay Lâm Sơ Thịnh dò hỏi xem mấy tháng rồi?
Quý Thành Úc nhìn thấy vợ mình như vậy, đầu óc lại đau lâm râm:
Sao em tỏ ra vui như chính mình mới là người có con thế?
Người ta đã vượt qua mình rồi, vậy mà em vẫn còn tâm trạng để chúc mừng? Em có ngốc hay không vậy?
Quý Thành Úc như đang chịu đựng cơn sét đánh, Lâm Kiến Nghiệp bỗng nhiên lại nhìn về phía hắn, “À… Cậu với vợ cậu vẫn chưa có tin gì à?”
“…”
Một kiếm xuyên tâm!
Quý Thành Úc cảm thấy mình như đã chết dần rồi.
Lâm Kiến Nghiệp nhíu mày, anh em nhà họ Quý này đúng là khác thường, dáng vẻ tính cách khác thường thì thôi không nói.
Người thì kết hôn nên có con thì chậm chạp không có tin, còn người chưa kết hôn thì vội vã vượt qua.
Nghe đến chuyện mang thai, tuy rằng kinh ngạc, nhưng những người bề trên đều nói đến việc đi đăng ký kết hôn, rồi còn hỏi hai người có dự định gì, dù sao Lâm Sơ Thịnh vẫn còn đang đi học, mang thai mà lại đi xa như vậy vẫn khiến mấy người không yên tâm nổi.
Điều quan trọng là, nếu tính toán kỹ thì thì thời gian sinh con ở cữ cũng trùng với thời gian tốt nghiệp của cô.
“Con liên lạc với giáo sư rồi, thầy nói có thể hoàn thành sớm luận văn tốt nghiệp, còn có thể xin tốt nghiệp trước thời hạn, không cần chờ đến sang năm.” Lâm Sơ Thịnh nói.
“Vậy là tốt rồi.” Trình Diễm Linh cười lên.
Chỉ cần hai người yêu thương lẫn nhau, có kế hoạch cho tương lai, thì người làm cha mẹ cũng yên tâm, tuy khi nghe chuyện có thai hơi bất ngờ, nhưng họ cũng có thể chấp nhận được.
Chỉ có mỗi Quý Thành Úc ngồi ở trong góc, ngẩng cái gương mặt chán chườm lên, ước gì có thể chết ngay tại chỗ.
Nhất là khi Quý Bắc Chu còn bưng chén rượu, nói muốn kính hắn và Triệu Thiến:
“Anh thích quà của hai đứa lắm, có vẻ như mấy năm nay anh em chúng ta không gặp nhau nhiều, nhưng vẫn có tâm linh tương thông đấy.”
Quý Thành Úc sụp đỏ!
Ai mà muốn tâm linh tương thông với anh?
Đúng là cái đồ đàn ông không biết xấu hổ.
—
Quý Thành Úc về nhà, trằn trọc hồi lâu vẫn không ngủ được, Triệu Thiến hẹn Lâm Sơ Thịnh gặp mặt vào ngày mai, cũng lấy cả bộ váy mới mua ra, chứng tỏ có ý định mặc.
Nửa đêm mà Quý Thành Úc vẫn không ngủ được, lồm cồm bò dậy, nhìn cái bộ váy hở lưng hôm đó rồi đi lấy hộp đựng kim chỉ ra.
Ngày hôm sau…
Khi Lâm Sơ Thịnh gặp Triệu Thiến, cô ấy còn thở hổn hển vì tức:
“Cái tên đáng ghét Thành Úc này, chê váy tớ lộ lưng nhiều, lại còn khâu cái phần phía sau váy của tớ lại chứ.”
Lâm Sơ Thịnh bật cười, “Không ngờ Quý Thành Úc cũng có dục vọng chiếm hữu mạnh thế, chắc là không muốn cậu ăn mặc xinh đẹp ra đường để đàn ông khác nhìn thấy.”
“Chuyện này tớ có thể hiểu được, nhưng mà khâu quá xấu, hơn nữa lại còn là lúc đêm hôm, một mình anh ấy ngồi luôn chỉ ở phòng khách, cậu có thấy lạ không, chắc anh ấy bị ngốc luôn rồi!”
“Đừng nói như vậy, dù sao đó cũng là chồng cậu mà.”
“…”
**
Lâm Sơ Thịnh trở về trường lần nữa, liền xắn tay viết luận văn tốt nghiệp tiếp.
Có cuộc điều tra về phương ngữ ở Mạnh Xuyên Vân Nam, có điều kiện đi quan sát thật, rồi cũng tìm hiểu trong tài liệu ngôn ngữ, nên cũng không vất vả lắm, nhưng giai đoạn trước khi viết phải tìm được nhiều tài liệu khác nhau, tốn không ít thời gian.
Đợi đến khi cô trình bản thảo luận văn lên, cũng đến tập cuối cùng của chương trình “Thế giới mà chúng ta không biết”.
Tập cuối vẫn được phát sóng vào khung giờ vàng cuối tuần.
Mười hai tập này đã ghi lại tỉ mỉ sự tàn nhẫn hung ác của kẻ trộm săn, và sự cố gắng hết mình của những người làm nhiệm vụ bảo vệ động vật.
Người được quay chụp chủ yếu là Vu Bôn, nhóm bọn anh đã nhận được sự quan tâm nhiệt tình của cộng đồng mạng, đặc biệt là Quý Bắc Chu, một đoạn video chứa mặt anh được phát lên mạng.
Trong video, anh mặc một bộ đồng phục vằn, đang đứng trò chuyện với một con voi nhỏ bị cưa mất ngà voi.
Trong tập cuối cùng, tổ chuyên mục còn đến phỏng vấn những tình nguyện viên của khu bảo hộ.
Khi đến phỏng vấn Quý Bắc Chu, thì anh đang ở bên ngoài.
“Vậy cậu có nguyện vọng gì không? Nói thử xem tôi có thể giúp gì được cậu.”
Quý Bắc Chu ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao trước mắt.
“Nguyện vọng của tôi rất đơn giản, tôi muốn…”
“Đi ngắm sao với cô ấy.”
“Tuy bây giờ không có cách nào bên cô ấy được, nhưng nếu có thể, tôi muốn tặng bầu trời đêm hôm nay cho cô ấy.”
“Vậy tôi chụp một bức ảnh, khi trở về rồi đưa lại cho bạn gái cậu.” Ngô Giang cười, “Hóa ra đội trưởng Quý lại dịu dàng lãng mạn như vậy.”
Người phỏng vấn anh là Ngô Giang, đoạn video này là đoạn phỏng vấn anh trước khi việc ghi hình kết thúc.
Quý Bắc Chu nghiêng đầu cười với ông ấy:
“Nếu như trên đời này, bất kể là con người hay động vật đều có thời gian, có tâm trạng để ngẩng đầu ngắm sao, vậy thế giới này cũng mang dáng vẻ dịu dàng như thế.”
Màn ảnh chuyển đến cảnh sao trời, sau đó phát đến cảnh lịch sử thành lập và phát triển của khu bảo hộ, và tất cả những công lao mà những thế hệ trước đã làm để bảo vệ động vật hoang dã, có danh sách những nhân viên hy sinh, cũng có rất nhiều người đến bây giờ vẫn đang truy lùng đuổi bắt kẻ trộm săn.
Mười năm như một ngày, luôn giữ vững lòng trung thành, dùng hành động tuyên thệ sẽ luôn yêu quý mảnh đất này.
Màn ảnh cuối cùng dừng lại trong một bức ảnh chụp chung của những tình nguyện viên ở khu bảo hộ, sau đó ánh sáng vụt tắt, phần ảnh của vài người biến thành một màu đen trắng.
Màn hình chiếu đến một hàng chữ nhỏ:
【 Dưới ánh sao trời, mong tất cả vạn vật sinh linh trên thế giới đều được đối xử dịu dàng. 】
Lâm Sơ Thịnh lấy bức ảnh sao trời mà Quý Bắc Chu nhờ người đưa tới, vuốt ve nhẹ nhàng:
Quý Bắc Chu…
Cuối cùng thì anh ấy là một người dịu dàng như vậy.
Như gió xuân ấm áp, nhưng lại có thể làm từng cành khô bị đốt cháy rực lửa.
—
Điện thoại rung lên, Lâm Sơ Thịnh nhận được một dòng tin nhắn, cô nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ…
Đêm nay, không gió, có sao.
Anh, cũng nên quay về rồi.
— Hoàn —