Phe bảo thủ đang muốn nhúng tay vào sự cân bằng này, mà tiểu đội “Ánh sáng” của bọn họ thường sẽ bị cuốn vào bên trong ấy. Sau lưng mỗi một người của tiểu đội “Ánh sáng” cất chứa những thứ gì, ai cũng không biết được. Thế nhưng chỉ cần họ mãi sa chân vào loại tình hình này, họ sẽ bị mấy người bên trên phát hiện mất.
Giang Tuyết Đào biết Trì Thác đã được một chi nhánh khác tiếp nhận, nhưng Lâm Nhất và Nhiễm Văn Ninh vẫn còn chưa được như vậy, đặc biệt là Nhiễm Văn Ninh, năng lực của cậu ta quá quái lạ, cứ tiếp tục như thế, đừng nói là người bên mình, ngay cả chi nhánh chính lẫn phái bảo thủ cũng sẽ cảm thấy tò mò chuyện về cậu ta.
“Không biết Tiểu Nhiễm có sao không.” Cuối cùng, Giang Tuyết Đào chỉ nói một câu như thế.
Thấy Đào ca đang lo cho Nhiễm Văn Ninh, Ngô Côn Phong chỉ đành an ủi: “Cậu ta chắc đang đứng hô mưa ở đâu đó ấy mà.”
Yuuya đứng trước kết giới trong suốt mình vừa bắt gặp ban nãy, cầm chắc kiếm của mình, sau khi lưỡi kiếm nọ được vung lên, vầng sáng nhàn nhạt trên thân kiếm đã tan ra, lộ ra lớp lưỡi kiếm bén ngót hệt như răng động vật ở bên dưới, mang theo một sắc trắng cực kì lạnh lẽo.
Kiếm rời vỏ. Lần này cũng không cần chào hỏi nữa, hắn vung một dấu thánh giá về phía mặt tường được cô gái kia cụ hiện. Mặt tường của tòa “Tháp” này đã trực tiếp bị chém ra một cái lỗ cao ba mét, hình dạng gọn gàng, vết cắt cũng bằng phẳng sắc sảo.
“May mà là tôi đến đây đấy, năng lực của mấy người khác cũng không nhất định trị được đâu.” Yuuya càu nhàu bước vào trong.
Ngô Côn Phong đột nhiên cảm thấy có một ý thức dường như rất bình thường, nhưng cũng không được bình thường cho lắm đang tiến vào phạm vi cảm nhận của mình. Cậu ta thấy có một người bước đến đây từ tòa nhà phía trước, cổ hắn choàng khăn, hai tay đút vào túi áo, chân bước xuống từng bậc thang.
Người này mang đến một loại cảm giác hệt như Trì Thác. Nếu Trì Thác có quầng thâm mắt đen một chút, người này lại có ấn đường hơi đen, trông như đã lâu rồi chưa được ngủ nghỉ đầy đủ. Lúc ánh trăng hắt vào khuôn mặt hắn, sắc mặt của hắn trông mới tốt hơn một ít.
“Người nào nữa đây?” Ngô Côn Phong mở miệng hỏi.
Ngô Côn Phong cảm thấy người này rất xa lạ, nhưng Giang Tuyết Đào lại thấy người đàn ông này khá quen, chắc là người bên chi nhánh Nhật Bản được phái đi cứu họ.
“Tiểu Lộc Du Dã.” Người đàn ông kia trả lời họ bằng tiếng Trung.
Ngô Côn Phong hơi nhướn mày, “Không quen.”
“Tôi cũng chẳng quen mấy cậu.” Yuuya rút tay khỏi túi áo, chỉ chỉ họ một chốc, “Thiếu một người à?”
Giang Tuyết Đào xém kêu “A” ra tiếng nhưng lại ngậm miệng lại. Yuuya Kojika là một người rất lợi hại, hắn ghé qua giúp họ có hơi bị dao trâu mổ gà quá không, đoán là do nể tình Trì Thác nên mới vào đây.
Thế nhưng hiện giờ cũng không phải lúc để xuýt xoa kinh ngạc, Giang Tuyết Đào nói với Yuuya rằng có người rớt vào tầng sâu của mộng cảnh, hơn nữa trong mộng cũng có người bên phe bảo thủ đang hành động.
“Tôi biết.” Yuuya chỉ tay về phía tòa tháp đen khổng lồ bên kia, “Có hơi phiền phức. Cái mộng cảnh này hoàn toàn không thích hợp để đối phó với cô ta, tôi sợ mình sẽ khiến chủ mộng cảnh chú ý mất.”
“Tôi mang mấy người tỉnh lại trước rồi quay về xử lí sau.”
…
“Em tỉnh lại trước đi.” Bách Lý Tiểu Gia ngồi trên bậc thang phía trong tòa tháp đen nọ, “Chị canh cho, em đi đi.”
Doãn Phiêu Nhiên cảm ơn Bách Lý, sau đó hơi tự trách: “Xin lỗi, em hẳn phải giúp chị, nhưng sức tấn công của em lại không đủ.”
Bách Lý Tiểu Gia vịn vào vách tường bên trong của cái tháp nọ để đứng lên, sau đó nói với cô bé: “Không, cho dù em có lên cấp cao hơn, em cũng không nhất định sẽ đánh thắng được hắn ta. Người kia nói cũng không sai, mình cần mộng cảnh đẳng cấp cao hơn như vầy.”
Sau khi Doãn Phiêu Nhiên biến mất trong mộng cảnh, Bách Lý Tiểu Gia mới nhìn lên đỉnh tháp cao vời vợi trên đầu. Cô biết tòa tháp đen này không có tầng cao nhất, có vô số bậc thang quay xung quanh, nối liền với đỉnh tháp, nhưng trên cùng của cái tháp này chỉ có một trần nhà cứng chắc mà thôi.
Tòa tháp này bảo vệ cô, cũng vây nhốt cô, giống hệt như cái nhà trong thực tế kia vậy. Nếu như lần này thất bại, tương lai của cô rốt cuộc sẽ đi về đâu.
Bách Lý Tiểu Gia không dám suy nghĩ nhiều, cô lấy ra tờ giấy “Theo dấu” được Lý Ngạn Thành cụ hiện, tờ giấy nọ vốn được thả vào trong ý thức ngoại thân của cô. Qua một khoảng thời gian nhất định, năng lực của Lý Ngạn Thành cũng sẽ tự động biến mất.
Bách Lý giẫm lên tờ giấy này, trực tiếp rời khỏi “Hoa trong gương, trăng trong nước”.
…
“Tôi còn phải đi tìm người nữa.” Vừa thức dậy, Yuuya đã gặp ngay khuôn mặt vuông vức của Kaito.
Kaito Tanaka cho biết Trì Thác đã được bên Nhật cho phép, có thể tự thân vào trong “Hoa trong gương, trăng trong nước” tìm người.
Yuuya cũng không để ý anh ta. Hắn lại nằm xuống, “Có người bên mình vào trong mộng thì ổn hơn đấy, mấy người kia chưa quen cái mộng cảnh này đâu. Tôi xử lí xong rồi tỉnh.”
Thật ra, việc giải cứu đội viên còn lại của Trì Thác chỉ là một nguyên nhân, Yuuya cũng cần gặp mặt Trì Thác để bàn luận một vài chuyện. Trong thực tế, bọn họ rất dễ bị giám thị, còn trong mộng, ai cũng là cao thủ, kiểu gì cũng dễ nói chuyện hơn chút.
Lần vào “Hoa trong gương, trăng trong nước” này là một cơ hội rất tốt.
…
Nhiễm Văn Ninh cảm thấy mình thật sự sắp chết tới nơi rồi. Đôi môi đỏ tươi nọ đã dí sát vào trán cậu, viền áo màu vàng trên bộ đồ đỏ của thứ này trông cứ như mạch máu, bên trong có những thứ nhỏ hơn đang liên tục chuyển động.
Ý thức của cậu có nơi hệt như đang trôi bồng bềnh, có nhiều nơi lại trở nên rất nặng nề, cả người cậu cứ như một hỗn hợp của bông vải và đá tảng.
Nhiễm Văn Ninh không biết hình dung cảm giác này như nào, đây không phải là đau đớn bình thường, mà lại là một loại cảm giác vừa xây xẩm vừa trì trệ, cảm giác cứ giống như cậu đang ngồi trên một cái tháp rơi tự do[1], nhưng cả người cậu đang bị nhấc lên trên vậy.
Vì thuộc tính năng lực của từng mộng cảnh khác nhau, cảm giác đau đớn do mỗi một mộng cảnh đặc thù gây ra cũng sẽ khác nhau. Có thể nói mỗi một lần bị thương trong mộng đều là một trải nghiệm mới tinh, vô cùng khó quên.
Trong tất cả các giấc mơ mình từng trải qua, Nhiễm Văn Ninh cảm thấy vết thương đau nhất trên người mình là cơn đau được gây nên bởi ánh sáng trên mũi tên của Trì Thác, nhưng cảm giác đau kia thoáng qua rất nhanh, trong nháy mắt sau đó, cậu đã về lại Dear Anna rồi. Thế nhưng, trong cái mộng cảnh này, thời gian mà Nhiễm Văn Ninh bị hành hạ lại vô cùng dài lâu, cậu cảm thấy đau đớn từ cái mộng cảnh Nhật Bản này thật sự có thể tạm thời leo lên top 1 rồi ngồi trên đó luôn.
Cậu vốn nghĩ rằng thứ sinh vật đội một đài sen đỏ trên đầu này sẽ ra tay vô cùng hung ác, trực tiếp khiến mình lạc lối ngay tại đây luôn. Thế nhưng bất ngờ thay, nó giống như đang mân mê chơi đùa cậu.
Nó kẹp Nhiễm Văn Ninh bằng mấy ngón tay thon dài dị hợm, sau đó thả cậu trên lòng bàn tay mình. Thứ sinh vật cao gần 4 mét này nghịch cậu hệt như đang nghịch một món đồ chơi. Nó cứ quan sát mãi cho đến khi thấy một chỗ thú vị trên người cậu, sau đó, nó tiện tay vặn lấy.
Lớp da trên cánh tay phải của Nhiễm Văn Ninh trực tiếp bị nó xé rồi cuốn lên, sau đó hóa thành sương trắng. Trong tích tắc sau khi lớp da rời khỏi thân thể mình, cậu khàn giọng kêu, sau đó lập tức ngẩng đầu nhìn trần nhà, nước mắt sinh lí cũng ứa cả ra.
Sinh vật này ngạc nhiên nhìn nhìn cánh tay phải của Nhiễm Văn Ninh một chút, hệt như không hiểu vì sao chuyện lại thành ra như vậy. Sau đó, nó muốn thử nghiệm thêm một lần nữa với bên tay còn lại của cậu.
“Đừng…”