Chợ ngoài trời nhưng không khí so ra náo nhiệt hơn ở Hán Dương gấp mười lần. Dọc theo con phố trải dài mấy trăm bước, vô số những gánh hàng rong bán đủ đồ để chọn, còn có âm thanh ồn ào của người chen lấn, tiếng những người lái thương chở gà vịt tới, nhiều đến nỗi Lư Oanh xem mãi mà không hết.
Nàng dạo từ đầu đến cuối chợ, mua ít gạo và rau quả, rồi vòng ra phía ngoài.
Lòng vòng lòng vòng hồi lâu, trong đầu nàng không nghĩ ra được cách gì để kiếm tiền ngay lúc này.
Thấy thời gian còn sớm, Lư Oanh xách giỏ đi vào hiệu sách cách chợ chừng năm trăm bước chân.
Hoàng Thượng đề cao Nho giáo nên Thành Đô mới mọc nhiều hiệu sách như vậy. Chúng được bày ra giữa những quầy hàng rong, có bán chữ, bán ngọc, thư họa, sách cũ, thẻ tre đều có. Tuy không được náo nhiệt như chợ, nhưng là độc nhất ở Thành Đô. Vừa bước vào, một mùi hương đã xộc vào mũi Lư Oanh.
Nàng nhìn thấy bên trong có cả một gian sách do chính tay nàng sao chép, đang cho người khác thuê mượn. Một đám nho sinh ngồi đầy, mặc dù không được mang về nhà, nhưng mượn để đọc một ngày cũng mất mười đồng tiền.
Người ở Thành Đô, quả nhiên có thể nghĩ mọi cách để kiếm tiền.
Lư Oanh nhíu mày, nàng lại đi thêm một vòng nữa, nhưng vẫn như cũ không nghĩ ra được gì, đành quay bước về nhà.
Ngày kế là ngày Lư Vân bái sư. Hắn khẩn trương đến mức trời còn chưa sáng hẳn đã thức dậy. Lư Oanh cũng không ngủ được, mới sáng ra đã quét dọn nhà cửa, sửa sang đồ đạc, suy nghĩ trong đầu một hồi xem còn cái gì phải chuẩn bị nữa hay không.
Nàng không thể không lo. Lư Vân bái sư có thuận lợi hay không, hết thảy đều quan hệ tới tiền đồ của hai tỷ đệ về sau. Bọn họ đã quyết tâm tới cùng để đến Thành Đô, nếu Lư Vân không thể thuận lợi bái làm môn hạ của Hoàng công, con đường sau này sẽ càng khó khăn hơn.
Hai tỷ đệ vùi đầu vào lo việc của mình, chớp mắt một cái, trời đã sáng tỏ.
Tiễn Lư Vân ra cửa, Lư Oanh thấy môi hắn mím chặt, sắc mặt trắng bệch cả đi, nàng liền cười một cái, giọng nói dịu dàng, “A Vân, đừng lo lắng quá nhiều. Dù chuyện gì có xảy ra đi nữa, hết thảy đều có tỷ rồi.”
Chỉ là một câu nói rất bình thường thôi nhưng Lư Vân cảm thấy buông lỏng cả người. Cậu đi đến trước mặt tỷ tỷ, theo thói quen như ngày còn bé, dán mặt vào gáy nàng, thì thầm, “Tỷ, đệ nhất định sẽ làm được.”
“Ừ. Tỷ tin vào đệ.”
Sau khi tiễn Lư Vân khỏi cửa, Lư Oanh không theo ra ngoài, mà vào trong nhà ngồi đọc sách, chốc chốc nàng lại liếc mắt nhìn ra xem chừng.
Giữa trưa, có tiếng bước chân truyền đến. Lư Oanh vội vàng lao ra mở cửa.
Nàng giật mình. Là Lư Vân với khuôn mặt tái xanh, ánh mắt đờ đẫn. Hắn được hai thiếu niên đi cùng đỡ vào. Nhìn thấy Lư Oanh, cả hai ngẩn người, nhưng rất nhanh liền vội chào nàng, “Có phải Lư cô nương không ạ?”
Nàng mím môi rồi nói, “Đúng vậy, là ta. Đa tạ hai vị đã đưa xá đệ về.” Nàng vội đỡ lấy Lư Vân.
Tay nàng vừa chạm vào người hắn, hắn liền bổ nhào vào ngực nàng mà khóc rống lên. Thấy đệ đệ thở không ra hơi, Lư Oanh hướng hai thiếu niên kia cười miễn cưỡng, “Xá đệ không khỏe, ngày khác sẽ tìm hai vị tạ ơn.”
“Cô nương khách sáo rồi, không cần đâu.”
Tiễn hai người kia về rồi, Lư Oanh mới đóng cửa lại, đỡ đệ đệ vào giường.
Đợi sau khi hắn nằm yên vị rồi, nàng mới dịu dàng hỏi, “A Vân, đệ nói ta nghe. Hoàng tiên sinh đã hỏi đệ những gì? Đệ trả lời như thế nào?”
Lư Vân ôm mặt khóc, một hồi lâu sau mới lên tiếng, “Hôm nay, tổng cộng có tám nho sinh đến gặp Hoàng tiên sinh, hắn nói chuyện với mỗi người đều nói rất nhiều. Nhưng mà, khi nhìn thấy đệ, hắn chỉ hỏi một câu: Khắc minh tuấn đức, dĩ thân cửu tộc. Cửu tộc kí mục, bình chương bách tính. Bách tính chiêu minh, hiệp hòa vạn bang rồi bảo đệ giải thích.”
Câu này có ở trong sách “Thượng thư”, Lư Oanh nhớ rõ mình từng thảo luận với đệ đệ, nàng lập tức hỏi ngay, “Đệ nói thế nào?”
Lư Vân rơi lệ, “Đệ nói, đây là đạo lý thống trị thiên hạ. Trước tiên phải ‘thân cửu tộc’, tức là sống hài hòa cùng tôn ti họ hàng; sau đó mới ‘bình chương bách tính’, có nghĩa là trông coi giang sơn yên ổn; cuối cùng tiến tới ‘dung hợp vạn bang’, tạo nên mối quan hệ lâu dài, tốt đẹp với những đất nước khác.”
“Đệ trả lời không sai.” Lư Oanh nhíu mày.
Lư Vân lắc đầu thút thít nói, “Hoàng tiên sinh vừa nghe đệ nói đã cười lạnh, nói đệ cũng biết làm người, trước phải ‘thân cửu tộc’, vậy mà đối với Bình thị ở Hán Dương, đệ lại là kẻ bất thiện bất nghĩa, xứng đáng sao?…”
Có chuyện như vậy nữa à?!
Lư Oanh đứng phắt dậy.
Lư Vân trợn to mắt, ủy khuất vô cùng, “Tỷ tỷ, Hoàng tiên sinh sao lại nói như vậy? Đệ khi nào đã bất trung bất nghĩa với Bình thị chứ?”
Lư Oanh bước thong thả vài bước, nhàn nhạt nói, “Mấu chốt không phải chỗ này, mà là làm sao Hoàng tiên sinh biết quan hệ giữa chúng ta với Bình thị? Rốt cuộc là ai đã tính kế hai tỷ đệ chúng ta?!”
Là ai? Ai muốn giẫm lên tiền đồ của họ?
Nàng quay đầu, thấy Lư Vân một bộ dạng chán chường, liền chậm rãi nói, “A Vân, chuyện này cứ giao cho tỷ đi.”
Lư Vân mở to hai mắt.
Lư Oanh nhìn cậu, nói một cách ôn nhu, “Bây giờ đệ hãy đến thư viện học bài đi, còn chỗ Hoàng tiên sinh giao cho tỷ xử lý. Thành Đô rộng lớn, biết bao danh sư tài giỏi, không phải chỉ có một mình hắn. Tỷ tỷ nhất định có cách giúp ngươi bái lễ Thượng sư.”
Nghe lời nói như đinh đóng cột của Lư Oanh, Lư Vân cũng trầm tĩnh lại. Một hồi sau, hắn trầm giọng nói, “Tỷ tỷ, câu nói của Hoàng tiên sinh e là đã truyền khắp thư viện rồi.”
Phải. Có lẽ giờ này đã truyền đi khắp nơi trong thư viện rồi. ‘Bất thiện bất nghĩa’, bốn chữ cũng đủ để bóp nghẹt tiền đồ của một con người. Đừng nói là cử nhân, ngay cả tú tài cũng chưa chắc đậu; thậm chí, cả trường đều sẽ nhạo báng, cả Thành Đô đều sẽ lan truyền, rốt cuộc không ngóc đầu lên được.
Vị Hoàng tiên sinh kia, không biết bị người phương nào lường gạt mà lại nói ra những lời cắt đứt tiền đồ của Lư Vân nhà mình!
Nghĩ đến đây, Lư Oanh nhíu mày thật chặt, đứng thẳng lưng lên.
ღ Chương 101: Danh tiếng vang dội ღ