Khi nhìn thấy giỏ khoai lang mình vừa đào xong, Lãnh Thiên Minh bỗng bật khóc. Không biết vì sao, có lẽ hắn cũng bị bản thân khiến cho cảm động.
Tất cả mọi người cùng chăm chú nhìn Lãnh Thiên Minh và chờ đợi, vì để phòng ngừa khoai bị trộm, hắn cũng không nói cho người dân biết thứ này ăn như thế nào.
Mọi người chỉ thấy Thất hoàng tử của chúng ta lấy ra một cái nồi lớn, gọt vỏ khoai lang rồi cắt khối, sau đó ném vào nồi, cho nước vào và bắt đầu luộc. Một bên khác, hắn lấy ra một cái bếp lò khá đặc biệt, cứ thể ném khoai lang vào đó, dùng lửa than để nướng. Cuối cùng, hắn lấy ra một củ khoai vừa đào được, há miệng cắn một ngụm.
Dân chúng trợn mắt há hốc mồm nhìn Lãnh Thiên Minh, chuyện này… quả thật khó mà lý giải được…
Thời gian trôi qua từng phút một, hơn mười phút sau, khoai lang luộc cùng khoai lang nướng đã bắt đầu bốc mùi thơm, người dân vây xem cùng binh sĩ ngửi được, không khỏi tứa nước miếng.
Lãnh Thiên Minh mời các vị cao tuổi đức cao vọng trọng ngồi phía trước, múc cho mỗi người một chén cháo khoai, ban đầu bọn họ còn hơi do dự, nhưng thứ mùi thơm kia lại khiến lòng người khó cưỡng, cuối cùng, tất cả đều bưng bát đũa lên.
“Xì xụp… xì xụp…”
“Ngon… ăn rất ngon”, ông lão đầu tiên uống xong canh, nhịn không được kêu lên.
Sau đó, Lãnh Thiên Minh lấy ra khoai lang đã nướng chính, gọi Tiểu Lan và Mộ Như Tuyết đến, chia làm hai phần cho hai người họ. Hai vị cô nương cũng không nghĩ nhiều, vừa thổi vừa ăn.
“Ồ… ăn rất ngon, đây là món ngon nhất mà nô tỳ từng ăn”, Tiểu Lan vui sướng kêu lên.
Mộ Như Tuyết cũng lộ vẻ vui sướng, hướng về phía Lãnh Thiên Minh khẽ gật đầu.
Lãnh Thiên Minh xoay người, hô lớn với mọi người: “Tất cả mọi người đều đã thấy được đúng không? Cách ăn rất đơn giản, lúc đào mọi người phải cẩn thận, đừng có làm hỏng khoai đấy!”