“Em là bạn của anh, cũng nên chào mẹ anh một tiếng.”
Linda khẽ gật đầu, nói một tiếng “vâng” rồi làm theo lời Đình Vũ.
Đình Vũ xúc động, nước mắt lăn dài trên má lúc nào không hay.
Anh nhìn vào hình ảnh người phụ nữ trẻ có gương mặt dễ mến, muốn gọi hai tiếng “mẹ ơi” nhưng nghẹn lại.
Đình Vũ chỉ nghĩ mình là đứa trẻ bất hạnh khi lớn lên tại trại trẻ mồ côi, thật không ngờ bố mẹ anh khi sống cũng chẳng dễ dàng. Yêu nhau mà chẳng thể ở bên nhau trọn đời, suốt kiếp.
Linda đứng phía sau anh, đưa tay vỗ về.
“Mẹ anh nhất định sẽ tự hào vì có người con xuất sắc như vậy.”
Nói xong, cô tiếp lời:
“Nhất định mẹ sẽ phù hộ cho anh trên những chặng đường sắp tới.”
Linda mỉm cười:
“Em nghe anh Hải Phong nói, anh muốn rời khỏi HPJ. Em nghĩ mình có thể hiểu được lý do.”
Đình Vũ lắc đầu:
“Không phải vì Hạ Vy.”
Linda nhoẻn miệng cười:
“Em biết. Anh tìm sự tự do.”
Đình Vũ hỏi Linda:
“Vậy còn em? Muốn gắn bó với anh em nhà họ Trịnh chứ?”
Linda gật đầu:
“Một người có vết nhơ như em, nếu không phải HPJ giang tay chào đón, e rằng không có công ty nào muốn nhận.”
Đình Vũ mỉm cười:
“Không bao giờ là quá muộn để trở thành một người tốt.”
Linda nhẹ nhàng ôm lấy Đình Vũ.
“Em luôn thích anh. Sẽ mãi là như vậy. Cho dù anh đi tới đâu, có thể nhớ tới một con bé ngốc nghếch thần tượng anh được không?”
Đình Vũ khẽ gật đầu:
“Nhất định rồi.”
…
Đường về của Linda và Đình Vũ dễ dàng hơn nhiều so với lúc đi do trời đã lặng gió, thi thoảng chỉ còn vài hạt mưa bụi bay lất phất mà thôi.
Khi Linda và Đình Vũ đi ngang qua vách núi đá vôi thì tiếng răng rắc của cành cây, tiếng đá va vào nhau khiến hai người chú ý. Tiếng động ngày càng lớn, Đình Vũ chỉ kịp hét lên:
“Có đá lở. Chạy đi ngay Linda.”
Linda ngơ ngác, không kịp nói gì thì Đình Vũ đã lao tới, ôm lấy cô.
Nhìn tảng đá lớn lao xuống với tốc độ kinh hoàng, Linda cảm thấy tim mình như rớt khỏi lồng ngực.
Đình Vũ quay sang nhìn Linda, khẽ nở một nụ cười:
“Em không sao là tốt rồi.”
Dứt lời, Đình Vũ gục xuống bên cạnh Linda. Máu chảy ra không ngừng từ sau gáy của Đình Vũ. Linda bật khóc khi thấy vết thương do cành cây gẫy gây ra. Cô lấy chiếc khăn quàng cổ của mình băng vết thương cho anh rồi lập tức gọi điện nhờ người tới giúp Đình Vũ.
Nhìn anh nằm bất động trên cáng của xe cứu thương. Linda khóc lên thành tiếng. Nếu như Đình Vũ không thể tỉnh lại thì cô phải làm sao?
Linda gọi cho Hải Phong, nhờ anh giúp Đình Vũ được chữa trị trong điều kiện tốt nhất. Hải Phong lập tức đồng ý với Linda rồi báo tin cho Thiên Trang. Không những thế, anh còn cử người túc trực 24/24 tại bệnh viện Hạnh Phúc để lo cho Đình Vũ. Dù không phải anh em ruột thịt nhưng Hải Phong thực lòng coi trọng Đình Vũ. Nếu không có sự xuất hiện của Đình Vũ tại HPJ thì công ty đã chẳng thể vươn tầm thế giới như hiện tại.