Chính vì nguyên nhân này, ông ta mới muốn làm mọi chuyện to lên, lại không nghĩ đến. Các tông môn khác đều trầm mặc, căn bản không muốn đứng cùng một góc độ suy nghĩ với bọn họ.
Trưởng lão siết chặt tay, chưởng môn ở bên cạnh đứng dậy: “Hai vị đạo hữu xin đừng trách. Tính cách của trưởng lão Túc là như thế. Hắn không có ác ý. Tông môn của ta tán đồng với biện pháp của đạo hữu. Coi như chúng ta làm ít việc cho những linh thú hoá hình bị liên lụy vào. Trưởng lão Túc. Ngươi còn không mau xin lỗi đạo hữu?”
Nói đến đây, trưởng lão nghẹn đỏ mặt, chắp tay nói: “Hai vị đạo hữu xin thứ lỗi.”
“Nếu đã như vậy, không còn vấn đề gì nữa.” Vân Lạc Đình nâng cằm, ý bảo Tôn giả bên trên có thể bắt đầu viết: “Mời đi.”
“Đừng mà Tôn giả! Ta biết sai rồi. Ta không có bắt linh thú giao cho nhà đấu giá. Ta chỉ dùng linh vật trao đổi với bọn họ thôi. Có thể phạt nhẹ không? Chỉ cần giữ lại tu vi của ta. Ta có thể bị lưu đày, bị nhốt lại. Cho dù bảo ta bảo vệ linh thú hoá hình cũng được. Chỉ cần đừng phế bỏ tu vi của ta……”.
||||| Truyện đề cử: Sắc Tình Khó Cưỡng |||||
“Ngươi không bắt linh thú. Nhưng ngươi đã làm gì trong lòng ngươi không biết sao?” Trong túi pháp khí truyền ra giọng nói, Vân Lạc Đình thuận thế thả linh thú trong đó ra.
Nuôi một thời gian lâu như vậy, nhìn qua sắc mặt bọn họ đã tốt lên không ít.
Trưởng lão Tộc Linh thú vuốt râu, nheo mắt đánh giá tên tu sĩ đang khóc lóc kia: “Ngươi còn nhận ra ta không?”
Tu sĩ sửng sốt, trong mắt hắn sạch sẽ không có nửa giọt nước mắt. Vẻ mặt hắn dần trở nên kinh ngạc: “Ngươi…… Là ngươi!?”
“Đúng vậy, là ta.” Trưởng lão nói: “Loan Thanh Lâm dẫn ngươi đến phía sau nhà đấu giá. Ngươi chọn ta, còn tự tay dùng dao lấy máu của ta, rút một cánh tay của ta xuống.”
“Câm miệng! Đừng nói nữa!” Tu sĩ hét lên: “Ta không biết ngươi đang nói cái gì. Ngươi đang bôi nhọ ta, không phải tay của ngươi vẫn còn ở đây sao!”
“Còn ta này?” Linh thú hóa hình nhô đầu ra: “Ngươi nhìn con mắt này của ta, vĩnh viễn không thể trở về.”
Tu sĩ che đầu, sụp đổ hét lên: “A ——!”
Giống như hắn cực kỳ sợ hãi, cũng giống như đang gầm gừ giãy giụa trước khi chết.
Linh lực của Vân Lạc Đình vòng qua đầu ngón tay, quấn quanh cổ tu sĩ kia vài vòng, túm người qua.
Lúc này, đột nhiên có một đạo linh lực phóng ra ý đồ chặt đứt linh lực của Vân Lạc Đình.
Ngay sau đó, đạo linh lực kia bị một kết giới vô hình chặn lại. Vị chưởng môn ngồi bên trái đột nhiên nôn ra một ngụm máu tươi: “Phụt!”
Bùi Huyền Trì tiến lên, che bên cạnh Vân Lạc Đình.
Vân Lạc Đình túm tu sĩ kia đến dưới chân trưởng lão nói: “Người này cho linh thú tự xử lý đi.”
Quần áo của tu sĩ kia không bình thường. Hẳn cũng là một công tử của thế gia đại tộc nào đó.
Người đang ngồi ở đây không có trưởng bối trong gia tộc. Chỉ có thế hệ trẻ bái nhập tiên môn, cũng coi như là chuyện tốt. Nếu trưởng bối trong gia tộc bọn họ ở đây. Chỉ sợ, dù có phải xé rách mặt, cũng phải liều chết cứu những người này ra.
Dù sao…… Bọn họ chính là hy vọng của gia tộc.
Tin tức ở đây truyền ra còn hơi phiền phức.
Vân Lạc Đình nghĩ một chút nói: “Người trong gia tộc, địa vị từ cao đến thấp. Phân chia ra có thể đổi đan dược đặc cấp, bùa chú đặc cấp, trận pháp đặc cấp. Cấp bậc liên quan đến địa vị, bất luận sống chết. Không được làm những người trong gia tộc không tham gia việc này bị thương hay giết người. Có thể đến chỗ chúng ta đổi đồ.”
Gia tộc liên quan quá nhiều, bọn họ đến cửa tìm từng người một quá phiền phức. Quan trọng nhất chính là, bọn họ chỉ có hai người. Cho dù có tách ra hành động, cũng sẽ có gia tộc khác biết được việc này, phòng bị trước, vậy càng phiền toái.
Chi bằng thuận thế truyền những tin tức này ra ngoài. Rồi thêm đan dược đặc cấp vào. Người động thủ với gia tộc tuyệt đối không ít.
Hơn nữa…… Lúc này động thủ, vừa có thể đổi được đan dược mình muốn, lại có được danh tiếng đang trừ hại cho Tu chân giới. Vừa có đồ vừa có danh tiếng hiệp khách.
Cớ gì mà không làm chứ.
Tiên Tôn Ngũ Hoa tông cười nói: “Lúc trước đại sư luyện đan cứu ta thoát khỏi nguy cấp. Ta chỉ biết thuật luyện đan của đại sư vô cùng cao siêu. Lại không nghĩ đến, hoá ra đại sư cũng rất có thành tựu trong trận pháp và bùa chú. Đã như thế, ta liền rời đi, đi lấy đầu trên cổ những kẻ làm chuyện ác kia.”
Nói xong, ông nhìn Bùi Huyền Trì khẽ gật đầu, thuận gió mà đi.
Có người đầu tiên, liền có người thứ hai, thứ ba.
Dưới sự hấp dẫn của đan dược đặc cấp, không có tu sĩ nào có thể ngăn cản được.
Người tham gia vào chuyện này nhiều như vậy, đi chậm chỉ sợ ngay cả cơ hội để đổi đồ cũng không có.
“Muốn đi, bây giờ có thể đi. Không muốn xen vào, cũng có thể rời đi.” Vân Lạc Đình giơ tay ném một đạo linh lực che lại miệng của những người đan quỳ trên đại điện. Cậu thúc giục bọn họ rời đi.
Tôn giả trên đài hai mặt nhìn nhau. Sau một lúc lâu, Tiên Tôn ngồi ở giữa nói: “Tùy ý các ngươi rời đi, không được chậm trễ.”
…
Tiên Tôn đã lên tiếng, tất nhiên bọn họ không dám ở lâu. Bọn họ sôi nổi đứng dậy cáo từ.
Bọn họ ngồi ở đây quá áp lực, không dám nói lời nào. Bọn họ nhiều người như vậy, lại bị Vân Lạc Đình và Bùi Huyền Trì áp chế. Không biết tại sao lại bị thế, giống như linh lực vận chuyển trong cơ thể bọn họ đều có chút ngưng trệ.
Đó là một loại uy áp, đến từ cường giả.
Nhưng rõ ràng, mấy vị tôn giả trên đài cao đều không làm bọn họ có loại cảm giác này.
Tu sĩ có kiến thức rộng rãi, nhanh chân vội vàng rời đi, một chút cũng không dám dừng lại.
Trưởng lão đi cuối cùng liên tiếp quay đầu nhìn lại. Có lẽ trong số tu sĩ đang quỳ dưới đất kia có người hắn quen biết, cứ rời đi như vậy hắn không yên tâm, rối rắm thả chậm bước chân.
Đến cuối cùng chỉ còn lại một mình hắn, quá mức dễ thấy, bị chưởng môn gọi qua.
Chưởng môn liếc hắn một cái, ngay cả Tiên Tôn cũng không dám nói chuyện cứng rắn với hai người này. Ngươi còn không rõ chuyện gì xảy ra sao?
Nói là giảng đạo lý. Nhưng nếu hai người kia không nói được đạo lý, sau đó sẽ đánh ngươi. Bọn họ có thực lực đánh lại sao?
Thay vì bị đánh đến mức trọng thương không thể không nghe theo. Chi bằng ngay từ đầu cứ thành thật còn hơn.
Mặc dù phải nín nhịn, nhưng đây là biện pháp lấy đại cục làm trọng.
Không bao lâu sau trong đại điện lại yên tĩnh lại.
Tôn giả trên đài thấy thế, cũng xoay người rời đi.
Toàn bộ quá trình Vân Lạc Đình không cho bọn ông cơ hội ra quyết định. Trong lời nói của cậu đều đang dẫn dẵt bọn ông đi.
Cũng trực tiếp loại bỏ khả năng bọn ông có ý đồ giúp những tu sĩ kia. Tiếp tục ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì.
Bọn ông im lặng không lên tiếng rời đi. Vân Lạc Đình cũng không giữ lại, nhìn những người trên mặt đất khẽ thở dài. Nếu không phải tu vi bọn họ cao cường, chỉ sợ những người này chưa chắc đã có kết cục như bây giờ.
Cường giả vi tôn, quả nhiên không sai.
“Những người này hẳn đều từng có… Vài lần nhân duyên với mọi người.” Linh thú hóa hình bị tùy ý lựa chọn. Vân Lạc Đình chán ghét nhà đấu giá “chọn hàng”, cũng ghê tởm những tu sĩ thật sự chọn hàng đó.
“Có thù báo thù, có oán báo oán.” Vân Lạc Đình giơ tay hạ xuống trận pháp trong đại điện: “Bất luận sống chết.”
Trưởng lão sửng sốt, thoáng chốc hiểu ý của Vân Lạc Đình.
Trên người những tu sĩ đó đều bị trận pháp giam cầm. Có linh lực trong người, nhưng lại không thể sử dụng…… Giống như hoàn cảnh linh thú hoá hình bị nhốt lại.
Chưa từng giải thích nhiều, càng không can thiệp xem bọn họ muốn làm như thế nào.
Nói xong, Vân Lạc Đình và Bùi Huyền Trì sóng vai rời đi.
Cửa đá rơi xuống.
Lúc xoay người rời đi, hoa văn cuối cùng trên trận pháp lập tức khép lại. Bên trong truyền đến tiếng kêu tê tâm liệt phế: “A ——!”
Bởi vì quá đau mà âm cuốn run lên, biết mất sau khi trận pháp khép lại.