Nhưng chính vì câu nói này mà các trưởng lão của Thủ Dương Tông vốn muốn động thủ đều co rúm lại.
Kiếm tu đứng trên đài sắc mặt tái nhợt, muốn rời đi, lại không dám.
Giữa những ánh mắt nghi ngờ, suy đoán, kinh ngạc hoặc sợ hãi, quốc sư cụp mi, cười một tiếng như kẻ vô tội nói: “Ta chỉ muốn đại biểu Thanh Ngọc Kiếm Tông tham gia thi đấu.”
Mọi người: …
Cuối cùng, Cung Phất Vũ không thể không đứng dậy, lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ quốc sư không biết thí sinh tham gia cuộc thi xếp hạng này chỉ có đệ tử mới nhập môn chưa đạt tới Kim Đan sao, ngài đã Hư Không rồi, còn muốn nhúng tay vào làm gì?”
Quốc sư sau khi nghe Cung Phất Vũ nói xong, vậy mà lại bày ra biểu tình chợt hiểu ra, sau đó ngẩng đầu nhìn Cung Minh Trạch sắc mặt lạnh lùng, cười nói: “Nếu là như vậy, đúng lúc Thái Tử điện hạ cũng ở đây, phiền Thái Tử điện hạ giúp ta thay đổi quy tắc cuộc thi được không?”
Cung Minh Trạch vẫn im lặng, không lên tiếng ngay.
Quốc sư lông mày khẽ nhướng, trong mắt dần dần hiện lên một tia lạnh lùng.
Trong yên lặng, cuối cùng trưởng môn của Thủ Dương Tông cũng chậm rãi đi ra, nhìn bóng dáng mảnh khảnh đang đứng dưới đài tựa như ma quỷ của quốc sư, trầm giọng nói: “Đệ tử của Thủ Dương Tông chúng ta là hạng gì mà có thể thi đấu với quốc sư, quốc sư hoàn toàn xứng đáng với vị trí đứng đầu, lần này chúng ta nhận thua.”
Đệ tử kiếm tu nãy giờ run rẩy đứng sau lưng quốc sư cũng bừng tỉnh khỏi cơn mơ, lúc này vội vàng chắp tay nói: “Đúng vậy, vãn bối bản lĩnh không bằng người, cam nguyện chịu thua.”
“Cam nguyện chịu thua?” Quốc sư nhàn nhạt liếc nhìn đệ tử kiếm tu.
Đệ tử kiếm tu cảm thấy toàn thân rét lạnh, lắp bắp nói: “Vâng, cam nguyện chịu thua.”
“Rác rưởi, cút đi.” Trong mắt quốc sư hiện lên một tia chán ghét.
Đệ tử kiếm tu co quắp khóe môi, vừa rút lui vừa khúm núm nói: “Tiền bối dạy phải.”
Nhìn cảnh này, Thẩm Thanh Đường đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.
Vừa rồi cậu đã cảm thấy quốc sư nổi lên sát ý, nếu trưởng môn Thủ Dương Tông không ra mặt, người đệ tử này không chịu nhận thua, quốc sư có lẽ đã giết người đệ tử để trút giận.
Coi mạng người như cỏ rác, người này thật sự vô pháp vô thiên như vậy sao?
Khi Thủ Dương Tông nhận thua, quốc sư lại ngẩng đầu lên, nhìn trọng tài rồi nói:”Bây giờ Thanh Ngọc Kiếm Tông đứng hạng thứ mấy?”
Vậy mà để hắn ta phát hiện ra nó ở đây.
Như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, trọng tài vội vươn tay lấy cuốn sổ xếp hạng ra rồi run rẩy tính toán lại.
Sau khi tính toán xong, trọng tài hơi do dự nói: “Thanh Ngọc Kiếm Tông… Hình như xếp hạng hai?”
Sắc mặt quốc sư không thay đổi, ồ một tiếng: “Vậy thì không phải hạng bét rồi.”
Trọng tài lúng túng cười: “Đúng vậy, không biết quốc sư —— “
Nhưng ông ta còn chưa nói xong, quốc sư đã quay đầu nhìn về phía Thẩm Thanh Đường đang ngồi trên khán đài, cười nói: “Đồ đệ ngoan, sư tôn đã giúp ngươi một đại ân, mau tới đây bái kiến sư tôn đi.”
Bấy giờ, ánh mắt của mọi người lại hướng về phía Thẩm Thanh Đường, tràn đầy nghi hoặc cùng kỳ dị.
Cung Phất Vũ còn muốn đứng thẳng dậy, nhưng đã bị Thẩm Thanh Đường lẳng lặng nhìn một cái.
Thẩm Thanh Đường truyền âm cho Cung Phất Vũ: “Sư tôn hãy ngồi xuống, quốc sư đã nói nếu con không bái hắn ta, hắn ta sẽ không để yên cho Thanh Ngọc Kiếm Tông.”
Sắc mặt Cung Phất Vũ khẽ biến.
Sau đó y nghiến răng không nhúc nhích.
Lúc này, Thẩm Thanh Đường rất bình tĩnh đứng dậy, chậm rãi đi về phía sân đấu, đi về phía quốc sư.
Hiện trường không một ai dám nói chuyện, một sự im lặng chết chóc.
Mắt thấy Thẩm Thanh Đường đã đi tới trước mặt quốc sư, đang định im lặng cúi đầu bái hạ.
Quốc sư mỉm cười hài lòng, đưa tay định kéo Thẩm Thanh Đường lên, nhưng đúng lúc này, một mũi tên lửa mang theo ngọn lửa cháy hừng hực kèm với sấm sét bắn thẳng vào mặt quốc sư!
Một thân ảnh đỏ rực xuất hiện, Thẩm Thanh Đường liền rơi vào vòng tay quen thuộc.
“Đi.”
Giọng nói trầm thấp khẽ vang lên, khí tức ấm áp khiến người an lòng phả vào mặt.
Trong nháy mắt, hai người họ đã di chuyển ra xa vài bước chân.
Là Tần Di ư?! Thẩm Thanh Đường không nhịn được nắm lấy cánh tay cường tráng trước mặt.
Lúc này quốc sư cười lạnh một tiếng, không hề có ý định ngăn cản mũi tên lửa.
Thật bất ngờ, mũi tên lửa thế mà trong chớp mắt đã xuyên qua bức tường chắn vô hình trước mặt hắn ta rồi bay về phía ngực hắn ta!
Đồng tử của quốc sư co lại, lúc này hắn ta mới ý thức được nguy hiểm, giơ tay chộp lấy mũi tên lửa!
Mũi tên lửa buộc phải dừng lại đột ngột.
Ngọn lửa đột nhiên tắt ngóm, từng giọt máu tươi lặng lẽ nhỏ xuống từ lòng bàn tay của quốc sư, nhưng quốc sư lúc này lại hơi ngước mắt lên, liếm vết máu trong lòng bàn tay, sau đó nở nụ cười.
Nụ cười vô cùng quỷ dị và rét lạnh.
Một cỗ khí tức lạnh lẽo đột nhiên phóng thích ra, mang theo uy áp khủng bố bao trùm không gian, khiến cho tất cả tu sĩ đều không thể động đậy.
“Vậy mà nơi này lại có một tà tu.”
Đường lui của Tần Di bị chặn lại, nhưng hắn không sợ hãi chút nào, ngón tay nhanh chóng vẽ lên không trung một chú văn truyền tống – chú văn mà hắn vừa học được từ Thôi Vĩnh Tư sáng nay, hắn không quen thuộc lắm, nếu không đã có thể mang theo Thẩm Thanh Đường chạy trốn rồi.
Mắt thấy sắp mở ra một khe nứt trong không gian, ngón tay Tần Di lại đột nhiên cứng đờ.
Hắn bị cố định ngay tại chỗ bởi một sức mạnh vô hình, không thể di chuyển.
Quốc sư chỉ nhìn hắn từ xa, trên môi nở một nụ cười quỷ dị.
Dần dần, áp lực trên người Tần Di càng ngày càng nặng.
Càng ngày càng nặng hơn.
Khóe môi hắn bắt đầu rỉ máu.
Thẩm Thanh Đường dựa vào trong lòng Tần Di, cũng bị uy áp long trời lở đất này ép đến không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn máu trên khóe môi Tần Di đọng lại thành những đường tơ máu, hốc mắt dần dần đỏ lên.
Tần Di cũng cúi đầu yên lặng nhìn cậu, nhưng thần sắc lại dịu dàng đến lạ.
Quốc sư nhìn bộ dạng của hai người, ánh mắt càng thêm rét lạnh.
Uy áp lại trút xuống!
Tần Di đột nhiên cúi đầu, ho ra một ngụm máu tươi, sau đó dưới ánh nhìn chòng chọc của mọi người, quần áo của hắn bắt đầu xé rách một cách qủy dị.
Sống lưng hắn mọc ra một chiếc vây lưng, những chiếc vảy trồi lên mặt hắn từng cái một.
Tất cả tu sĩ nhìn thấy cảnh này đều chấn kinh.
Bao gồm cả Cung Phất Vũ và Lê Trường Phong.
Bọn họ đều muốn làm chút gì đó, nhưng uy áp kia giống như một cái lồng, người bên trong không thể đi ra cũng không thể chuyển động, người bên ngoài chẳng thể vào được!
Chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Di bị quốc sư tra tấn.
Khi quốc sư nhìn thấy vây lưng màu vàng của Tần Di, trong mắt lập tức lóe lên ánh sáng điên cuồng và tham lam.
Thằng nhãi này, ít nhất cũng có huyết mạch kỳ lân hoặc là bán long, bất ngờ nha… thật không ngờ mà…
——oOo——