Mai Anh thấy con gái cứ chăm chú suy nghĩ cái gì đó mà không chịu ăn cơm,bà liền nghĩ cô đang lo lắng chuyện của hôn nhân của mình.
“Mọi chuyện con cứ để cho Diệp Bằng giải quyết. Nếu ý trời muốn hai đứa ở bên nhau. Thì con cũng nên cho nó một cơ hội sửa sai lầm của mình”.
Lam Lam giựt mình. Chắc mẹ lại lo lắng chuyện của cô nữa rồi! Lam Lam mím môi,đôi mắt long lanh nhìn qua mẹ của mình, rồi vui vẻ đáp.
” Không cần lo lắng cho con,mọi chuyện diễn ra,con đều ổn mà ba mẹ!”Lam Lam cười hì hì.
Thấy vậy, Hạo Thiên nhếch môi hừ lạnh.
“Ổn cái gì…. Ly hôn đi, mọi chuyện kết thúc dừng tại đây được rồi! “
“Hạo Thiên! ” Tần Văn Hạo không vui trừng mắt lại với con trai.
“Con đừng xúi giục em gái làm những hành động như con. Hai chữ ly hôn đối với con dễ dàng như vậy, thì ba lại lo tương lai con có đối xử Tiểu Sơ như cô vợ trước của mình không? ” Lời nói này của ông nữa thật nữa đùa.Nhưng cũng khiến cho mọi người suy nghĩ.
Nghe xong, Hạo Thiên tức giận, sắc mặt anh có phần lạnh đi, nhíu mày trả lời với ba của mình.
“Tiểu Sơ khác….. Con sẽ yêu một mình cô ấy.Con cũng chỉ lấy một mình cô ấy làm vợ mà thôi! “
“Thật không? ” Tần Văn Hạo không tin.
“Thật! ” Hạo Thiên trả lời chắc nịch.
Bên này Lam Lam mệt mỏi, buông đũa xuống đứng lên nhìn mọi người cúi chào, rồi nói.
“Con đi làm đây! “
Dứt lời, cô bước đi như một cơn gió rời khỏi nhà.
********
Tập Đoàn Lục Thị.
Lam Lam đón một chiếc taxi đi tới công ty. Cô đang đi vào công ty thì không ngờ gặp ngay Chí Huy cũng đang đi đến. Vừa nhìn thấy cô, gương mặt anh vui mừng không nhịn được hét thật lớn.
“Lam Lam! ” Anh nói xong liền đi nhanh lại giữa bao nhiêu con người anh lại ôm chầm lấy cô.
“Trời ơi! Đã lâu lắm rồi, anh không được gặp em đấy, thấy em đi làm anh vui lắm! “
Lam Lam bị hành động của anh làm cho bất ngờ,cô cựa nguậy. Nhưng với vòng ôm siếc chặt của anh, thì cô không thể nào kéo anh ra.
Ngay lúc này cánh cửa ra vào xuất hiện một người đàn ông,khi thấy hình ảnh này của hai người,đôi mày rậm rạp của người đàn ông đó nhíu lại,tâm tình không mấy vui.
“Mau bỏ vợ của tôi ra! ” Giọng nói nam tính đầy lạnh lẽo bất ngờ vang lên từ đằng sau hai người,khiến Chí Huy và Lam Lam đều giựt mình xoay đầu lại.
Thì ra tiếng nói ấy không ai khác ngoài Tổng Giám Đốc:Lục Diệp Bằng.
Lục Diệp Bằng nhếch mép cười nhẹ, bước nhanh tới trước mặt của cô. Anh nâng tay cô lên nắm lấy.
“Thật tốt, khi em đã trở lại công ty… Công việc đang chờ em, chúng ta đi thôi!”
Dứt lời, Anh nắm lấy tay cô đi vào chiếc thang máy chuyên dụng dành cho Tổng Giám Đốc đi.
Còn Chí Huy, anh đứng bơ vơ một mình ở đó, cũng không chịu nổi liền đuổi theo. Nhưng khi anh chuẩn bị bước vô thì bị một giọng nói đầy lạnh lùng của Lục Diệp Bằng lên tiếng cảnh
cáo.
“Đây là thang máy dành cho tôi, anh có quyền gì mà đi vào? “
“Nhưng cô ấy…. ” Chí Huy chỉ tay về Lam Lam
Lục Diệp Bằng hừ lạnh, đưa tay lên ôm lấy eo Lam Lam.
“Cô ấy ngoài là nhân viên của tôi, còn là vợ, là phu nhân của Tổng Giám Đốc. Việc cô ấy đi thang máy này cũng là chuyện bình thường” Nói rồi, anh kéo tay Chí Huy đang chặn ở cánh cửa ra,rồi bấm nút đi lên.
Cánh cửa thang máy vừa đóng lại, thì Chí Huy lập tức lầm bầm phun ra một câu.
“Đúng là trọng sắc, khinh bạn! “.
Trong thang máy, khi cánh cửa vừa đóng lại chưa được bao lâu, ngay lập tức Lục Diệp Bằng đã ép Lam Lam vào một góc, gương mặt u tối cùng với một giọng điệu đè nén tràn đầy tức giận vang dội.
” Em định trốn tôi cho đến khi cái hợp đồng đó chấm dứt có phải không? Tôi nói cho em biết….. Không đời nào, tôi cho chấm dứt cái hợp đồng đó. “
“Anh nói vậy là sao? ” Lam Lam mặc dù có một chút lo lắng,nhưng câu nói vừa rồi của anh thì cô càng lại sợ hơn.
Lục Diệp Bằng mỉm cười, đôi tay của anh đang để trên vai cô từ từ di chuyển xuống phía dưới, khi tới vòng ba căn đầy của cô anh liền bóp mạnh lấy.
“Em đã làm tròn bổ phận làm vợ của tôi trong ba tháng chưa…..? Em nghĩ thử xem, hợp đồng chúng ta ba tháng nhưng em ở bên cạnh tôi đã được một tháng chưa…..? Hay em nghĩ,cứ trốn tôi mãi cho đến khi kết thúc hợp đồng,em sẽ thuận lợi rời xa tôi có đúng như vậy không?”
Lam Lam bây giờ đã hiểu. Vấn đề này, cô tưởng anh không để ý. Nhưng cô lại không ngờ, không những anh nhớ mà anh còn nhớ rõ được số ngày cô ở bên cạnh anh.
Người đàn ông này có cần tính toán từng li từng tí như vậy không?
Lam Lam mím môi, cố gắng giải thích.
“Diệp Bằng! Không phải như anh nghĩ đâu…. Thật ra.. “
“Không phải như vậy….. Nhưng tôi lại cảm giác như vậy. Chuyện em bỏ tôi ở lại Thái Lan về đây một mình, tôi có thể bỏ qua…. Nhưng còn chuyện em muốn ở lại nhà mẹ thì tôi không thể nào bỏ qua được! “
Hai mắt Lam Lam mở to lên. Không nghĩ anh có thể đoán ra chính cô muốn ở lại nhà mẹ ruột.
“Sao anh…. “
Lục Diệp Bằng cười lạnh kéo cô sát lại gần anh. Sống mũi cao của anh liền chui vào mái tóc dài óng mượt của cô, giọng nói khàn khàn.
“Không phải chuyện gì anh cũng không biết đâu bà xã! Chỉ có điều người đó là em, anh mới có thể bỏ qua….. Còn người khác thì đừng hòng”.
Dứt câu nói, cửa thang máy cũng từ từ mở ra.
Lục Diệp Bằng buông cô ra, đặt nhẹ lên môi của cô một nụ hôn.
Trước khi đi ra anh còn lại cho cô một câu.
“Về nhà thôi!Anh cho em một ngày thu xếp. Nếu em không thu dọn được thì đích thân anh sẽ đến nhà ba mẹ vợ thu xếp đồ giúp em! ” Nói xong, anh cũng đi một mạch không ngoáy đầu nhìn cô dù chỉ một lần
Lam Lam nghe xong câu nói của anh. Trái tim bỗng nhiên đập mạnh lên dữ dội. Nhưng câu nói của anh làm cho cô lo lắng, run sợ chính là câu nói “Cái gì anh cũng biết” của anh. Thật sự anh đã biết bao nhiêu chuyện rồi.
Cô đang hoài nghi, có lẽ nào anh không giận cô,chuyện cô nói dối không quan tâm bỏ anh về nước.Có lẽ nào…Vì anh đã biết hết sự thật rồi không. Nếu chuyện đó anh đã biết thì chuyện năm xưa thế nào một ngày không xa nhất định anh cũng sẽ biết.Thậm chí cô sợ, bây giờ có khi anh đã biết người con gái năm ấy chính là cô, An Nhiên chính là cốt nhục của anh.