“Nào, ngồi xuống đi, đừng đứng thế.”
Tiểu Chu ngồi xuống cạnh hắn, nhìn hắn không rời: “Anh sắp đi rồi.”
Rốt cuộc hắn sắp đi mất rồi. Tuy đã sớm biết sẽ có ngày này, nhưng vẫn đến nhanh hơn cậu ta nghĩ. Cậu ta muốn những tháng ngày như thế này sẽ kéo thêm một ngày nữa biết bao nhiêu, dù chỉ một ngày thôi cũng được.
Giản Tùy Anh ném điếu thuốc vào gạt tàn, nhẹ giọng nói: “Tiểu Chu à, cô bé hôm nay, rất thích em đúng không.”
Tiểu Chu chớp mắt, khẽ gật đầu.
“Tôi dọn đi, không phải có ý cắt đứt với em, muốn cắt hay không, dựa vào em cả. Hai chúng ta có thể ở bên nhau đến khi nào hay khi nấy, dù có chia tay, sau này em gặp khó khăn gì tôi cũng sẽ không mặc kệ đâu. Nhưng tối đa cũng chỉ đến vậy thôi, tôi không phải người kiên nhẫn, em hiểu chứ.”
Mắt Tiểu Chu rưng rưng, yên lặng gật đầu. Làm sao cậu ta không rõ cho được, rằng cậu chẳng phải người có thể giữ Giản Tùy Anh lại.
“Tôi không biết tình cảnh gia đình em thế nào, nhưng thông thường thì rồi sẽ có một ngày em phải bước trên con đường kết hôn sinh con. Chính em cũng cân nhắc đi, em bằng lòng ở bên tôi, tôi bằng lòng giữ em lại, song tôi không mong em để lỡ chính mình.” Giản Tùy Anh nhìn ra được rằng Tiểu Chu thích hắn. Hắn từng nhìn thấy sự mến mộ kiểu đó trong đôi mắt của rất nhiều người, kết quả đến hắn lại bị coi thường, hắn cố tình thích một kẻ khinh thường hắn không đổi.
Nếu là người khác, hắn sẽ không có cảm giác gì cả. Trên thế giới này có rất nhiều người cầu mà không được, người thích hắn cũng nhiều lắm, nhưng đến cả lòng thương hại mà hắn còn lười bố thí nữa là.
Song, trong lòng hắn đây, Tiểu Chu đã khác, cậu ta thật sự muốn làm bạn đời của hắn, cũng thật sự xót thương cho hắn. Cậu bé này vừa tốt bụng vừa ôn hòa, mặc cho cậu ta có ôm mục đích khác khi theo hắn hay không, ít nhất cậu ta vẫn đối xử tốt một cách toàn tâm toàn ý với hắn, cái tác phong lưu manh đó, Giản Tùy Anh không nỡ dùng với cậu ta. Hắn cảm thấy Tiểu Chu không phải gay, hắn cũng không muốn làm lỡ cậu ta.
Tiểu Chu khó chịu muốn bật khóc, nhưng cậu ta vẫn lau nước mắt đi, cười nhạt nói: “Giản thiếu à, em hiểu mà.”
Giản Tùy Anh ngẩn người, tỉ mỉ suy nghĩ tiếng “Giản thiếu” này, chẳng biết trong lòng là cảm thụ gì nữa.
Tiểu Chu bình tĩnh nói: “Thật ra cô gái đó, là mẹ em giới thiệu để làm bạn gái em. Em không ghét cô ấy, cô ấy cần săn sóc khi ở Bắc Kinh, cho nên em cũng quan tâm đến cô ấy. Bọn em… trước tiên cứ quan sát cái đã, xem có hợp không… Ở chỗ quê em kết hôn sớm, nhưng em vẫn thấy tuổi cô ấy còn quá nhỏ, bây giờ không xác định được…” Tiểu Chu càng nói càng không bắt được trọng tâm, lòng cậu đã rối như tơ vò, rốt cuộc không thốt nổi thành lời nữa, sững sờ nhìn lòng bàn tay mình, “Không xác định được tương lai…”
Giản Tùy Anh sờ đầu cậu ta, dịu dàng nói: “Nếu em kết hôn, tôi sẽ tặng em một bao lì xì đỏ thẫm.”
Tiểu Chu chịu đựng nỗi chua xót cuồn cuộn, gắng kiềm nước mắt.
Hai ngày sau, Giản Tùy Anh dọn ra khỏi nhà Tiểu Chu. Hắn không trở về căn chung cư đã từng triền miên với Lý Ngọc, cũng không đến bất cứ một căn nhà nào khác, mà là về nhà chính.
Hắn nhớ khi hắn dọn ra khỏi căn nhà này, chắc là vào hồi lớp 10. Từ lớp 10, hắn đã trọ ở trường, sau một học kỳ, hắn phát hiện ra sống một mình bên ngoài rất tuyệt, chẳng cần phải ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp người đàn bà đó nữa, vì vậy hắn bèn dọn ra luôn. Nhoáng cái đã hơn mười năm trôi qua, hắn lại chuyển về nơi hắn đã sinh ra và lớn lên.
Mấy người hầu trong nhà đã nhìn hắn lớn lên từ thuở còn thơ đều rất đỗi vui mừng, lo liệu dọn cái này dẹp cái kia cho hắn. Giản Tùy Anh bèn nghĩ lần này hãy sống ở nhà đi, hắn sống được bao năm thì ở chừng đấy năm, nhất quyết không để Triệu Nghiên và Giản Tùy Lâm bước vào nơi này nửa bước.
Chuyển nhà mất tròn một ngày.
Căn phòng chung cư trong thành phố trước đó có đa số đồ đạc thường dùng của hắn, hắn gọi người chuyển về.
Hắn sẽ không quay lại nơi đó nữa, dù Lý Ngọc có đi cũng sẽ không tìm thấy hắn, về phần xử lý căn phòng đó như thế nào thì hắn vẫn chưa nghĩ xong xuôi, cứ để đó đã. Sau này mỗi lần lái xe đi ngang qua chỗ đó, đều có thể giúp hắn nhớ tới những năm tháng mình từng ngu xuẩn, lấy làm cảnh cáo cho bản thân.
Sắp xếp bên này xong xuôi, Giản Tùy Anh nhìn ánh mặt trời khó có khi ấm áp ngoài cửa sổ, quyết định đi thăm mẹ hắn.
Thường thì mỗi năm hắn sẽ đi thăm ba đến bốn lần, sinh nhật và ngày giỗ nhất định phải đi rồi, thi thoảng tiết Thanh Minh cũng đi, nhớ mẹ cũng sẽ đi. Ví dụ như hôm nay, chẳng phải ngày nào cả, chỉ là muốn đi thăm thôi.
Hắn thay bộ đồ đen từ đầu xuống chân, lái xe ra nghĩa trang.
Thành phố này phát triển với tốc độ quá nhanh, phàm là nơi có người thì giá đất toàn leo thang ngút trời, Giản Tùy Anh rất lo ngày nào đó thành phố muốn quy hoạch đến chỗ đất mồ mả này.
Mà dù có thế nào thì giờ vẫn phải giữ sự bình tĩnh đã.
Hắn mang một chai rượu mà mẹ hắn thích uống, ngồi trước mộ mẹ, uống một chén rượu với bà.
Ngôi mộ nằm bên cạnh mẹ là năm đó ba hắn đã cùng mua, có lẽ vì áy náy với vợ nên ba hắn định về già rồi sẽ an nghỉ với mẹ hắn như vậy.
Giờ đây Giản Tùy Anh nghĩ, hay cứ để lại chỗ này cho mình thì tốt biết mấy, một mảnh đất hơn mười vạn, không thể lãng phí được. Ngẫm lại thì mẹ hắn cũng sẽ không bằng lòng cái việc sau khi chết rồi còn phải cho người đàn ông bội bạc bà suốt nhiều năm đó nằm bên cạnh làm bà thấy ghê tởm, còn chẳng bằng để đứa con trai bà yêu thương nhất ở bên.
Giản Tùy Anh uống hai chén rượu, khe khẽ nói: “Mẹ à, con đến thăm mẹ đây. Tuy chẳng phải ngày gì cả, chẳng qua con nhớ mẹ thôi. Khoảng thời gian trước, con đã từng hẹn hò, nhưng sau kết thúc rồi, ha, chuyện gì vậy cơ chứ, sau này con cũng sẽ chẳng nhớ đến nữa đâu, vô ích thôi. Kinh doanh cũng thất bại một phen, nhưng không sao cả, con trai mẹ mà, có tài dựng lại cơ đồ đó. Mẹ không phải lo cho con đâu. Cũng không biết mẹ ở bên kia sống thế nào, nếu mẹ ra đi muộn hơn, đợi con trưởng thành rồi, thì còn có thể để con hiếu kính mẹ, mà sao mẹ đi sớm vậy làm gì. Người ta toàn nói con không phải người tốt, đều tại mẹ bỏ mặc con đấy…”
Nước mắt Giản Tùy Anh mất khống chế rơi xuống. Đã nhiều năm đến vậy, gặp phải chuyện gì xui xẻo, hắn cũng chẳng rơi một giọt, nay chẳng hiểu là làm sao nữa.
Thật ra hắn nhớ mẹ quá đỗi, đã mười năm rồi, cảm xúc có mãnh liệt đến đâu cũng đã nhạt phai, hắn thật sự ngại để người ta biết, bởi cái chuyện không còn mẹ này, làm một người đàn ông thực thụ như hắn đây cảm thấy không công bằng.
So với đa số người khác, Giản Tùy Anh hắn đúng là muốn gió được gió muốn mưa được mưa, ngày nào hắn cũng phải sống vênh váo, tự đắc, xuân phong đắc ý mới được, cớ sao hắn lại phải đi hâm mộ kẻ khác chỉ vì việc không có mẹ chứ, đúng là nực cười.
Giản Tùy Anh dùng áo lau mặt, không nhắc đến chuyện của mình, mà kể một vài chuyện trong nhà, nhất là cái chuyện tiền đồ của Bạch Tân Vũ, nói rất kĩ càng.
Mãi đến khi trời nhá nhem, một chai rượu đã gần cạn, hắn mới lái xe rời đi.
Khi lên xe, hắn gọi điện cho Lý Văn Tốn.
Suy nghĩ mấy ngày nay, hắn đã có một ý tưởng sơ lược.
“A lô, Tùy Anh à!” Giọng Lý Văn Tốn đầy ngạc nhiên, “Anh giai trốn ở xó nào vậy, mấy anh em đều đang tìm anh đó, đậu má anh có cần phải vậy không, đời này ai mà chẳng vấp ngã cơ chứ.”
Giản Tùy Anh mỉm cười, “Anh tiện thể nghỉ chút thôi chứ có sao đâu, đừng có đoán mò. A Văn, hai tháng trước cậu đã nói với anh chuyện muốn hùn vốn mở công ty bảo hiểm* ấy, vẫn tính làm chứ?”
(*Từ gốc: 担保公司 – Tra thì nó ra Guarantee/Underwriting company, nên chắc là liên quan đến bảo hiểm? Ai biết thì hãy giúp tôi ạ.)
Lý Văn Tốn đáp: “Có chứ. Sau khi ông bô nhà em vào bộ Thương mại thì ý tưởng này đã được em ấp ủ từ rất lâu, nhưng vẫn không tìm được người hợp tác. Em đây muốn làm ăn lớn, rốt cuộc anh cũng định làm chính sự rồi à?”
“Ừ, anh nghỉ đủ rồi, phải đi kiếm tiền chứ, nếu không ai nuôi anh, ai nuôi cấp dưới của anh đây. Vậy đi, hai ta hẹn một nơi ăn bữa cơm, hẵng bàn tiếp.”
“Được.”