“Em không có yêu cầu gì hết”. Chuyện kiểu này cứ theo như bình thường mà làm là được rồi.
Quân Thanh Dư hơi suy nghĩ rồi nói tiếp: “Giờ anh có bận chuyện gì không?”.
“Không có chuyện gì hết”, tất cả các bên đều đang bận rộn cho lễ đăng quang, ngay cả tài liệu trình lên cũng ít đi, Phó Viễn Xuyên tất nhiên không hề bận rộn, “Sao vậy? Muốn ra ngoài chơi sao?”.
Quân Thanh Dư nói: “Nếu không có chuyện gì thì vào không gian ngâm nước suối đi”.
Tình huống của Yêu Yêu nghiêm trọng hơn Phó Viễn Xuyên, nhưng chỉ cần ăn rau quả có chứa linh khí đã có thể giảm bớt, nước suối cũng chỉ dùng một chút mà hiệu quả đã vô cùng rõ rệt. Linh khí trong nước suối vô cùng dồi dào, nếu ngâm lâu dài, không chừng sau này Phó Viễn Xuyên có thể không cần đến kén trị liệu nữa, hoàn toàn hồi phục là điều có thể. Chỉ là sau này phải bồi bổ ra sao, Quân Thanh Dư cảm thấy bản thân phải bàn bạc thêm với bác sĩ.
Đưa Phó Viễn Xuyên vào không gian xong Quân Thanh Dư không vào theo mà cầm vòng tay thông minh liên lạc với Thi Khải Tân. Không quá mười phút, bên ngoài đã truyền đến tiếng xe huyền phù đỗ lại.
Thi Khải Tân vội chạy vào, đưa tài liệu cho Quân Thanh Dư, “Điện hạ, đây là tài liệu cậu cần. Còn có một phần là bản điện tử, tôi dùng vòng tay thông minh gửi cho cậu rồi”.
Quân Thanh Dư lật đại mấy trang ghi chép trị liệu, cậu hỏi: “Kết quả báo cáo kiểm tra thế nào?”.
Thời gian ghi chép trị liệu sớm nhất là từ trước khi cậu đến, tình hình đã ổn định thì vẫn luôn dành thời gian vào kén trị liệu chữa trị. Nhìn từ ghi chép thì đúng là không có vấn đề gì lớn, dùng kén trị liệu theo định kì là được.
Quân Thanh Dư khẽ gõ ngón tay, nghĩ cách giải quyết chuyện phải ỷ lại kén trị liệu.
Thi Khải Tân đã nhận được nhưng vẫn chưa sắp xếp xong, nghe vậy cũng biết Quân Thanh Dư đang hỏi gì, anh ta đáp một cách máy móc: “Báo cáo kiểm tra của những người cùng chiến hạm với điện hạ khi trở về đều đã có, kết quả kiểm tra đều cho ra rằng có tồn tại vật chất không xác định”.
Quân Thanh Dư gật đầu, “Lát nữa anh mang loại nước ép mới phân phát cho tất cả đi”.
“Rõ!”.
Chữa trị một vài vấn đề đơn giản liên quan đến tinh thần lực thì nước ép là đủ. rau quả trong không gian lần trước lấy ra vẫn còn một ít, gắn cái mác rau quả giống mới rồi gửi đi cũng có thể bớt được chút phiền phức.
Hiện giờ chẳng còn mấy ai nhòm ngó, rau quả cũng không cần phải ép nước rồi bán ra, hoặc có người chú ý đến rau quả giống mới đi chăng nữa thì cũng chẳng đoán được đến chỗ cậu.
Rau quả giống mới được bày bán trên thị trường dưới danh nghĩa là hàng chất lượng cao, còn chú thích rằng có tác dụng xoa dịu bệnh về tinh thần lực. Dù không nhiều nhặn gì nhưng vẫn cứ là có chút tác dụng.
Kết hợp với ghi chép trị liệu, Quân Thanh Dư hỏi: “Phía hành tinh M có tiến triển gì không?”.
Thi Khải Tân đáp: “Đã bắt được kẻ giật dây đằng sau vụ tự phát nổ, bệ hạ ra lệnh không tha. Hiện giờ hành tinh M chỉ còn lại mấy nhân viên thí nghiệm, vài người đã được đưa đến hành tinh chủ”.
“Ừ”, Quân Thanh Dư nghe nói Phó Viễn Xuyên ra lệnh không tha thì cũng không có gì là ngoài dự định. Phó Viễn Xuyên không ra lệnh thì đến lúc đấy cậu cũng sẽ xử lí những kẻ đó, ai làm cũng như nhau thôi.
Thấy Thi Khải Tân đã nói xong mà không vội đi ngay, Quân Thanh Dư dửng dưng nói: “Có chuyện gì sao?”.
Thi Khải Tân hơi xoắn xuýt, nghĩ tới nghĩ lui mới nói: “Cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là… người phụ trách trung tâm chăm sóc người cá nói rằng có vài chuyện muốn nói với cậu. Lão không nói là chuyện gì, cũng không để tôi chuyển lời, hẳn là muốn nói trực tiếp với cậu”.
Đã biết được thân phận của Quân Thanh Dư, Thi Khải Tân phân vân không biết có nên nói với cậu không, nhưng không nói thì lại sợ lỡ đâu có chuyện quan trọng. Kéo dài thời gian có thể sẽ xảy ra vấn đề đấy.
Quân Thanh Dư chưa bao giờ gặp người phụ trách này, cậu ít khi ngoi lên mặt nước, gặp được đa phần đều là quý tộc đến mua người cá. Nếu nói tìm cậu có việc… Quân Thanh Dư thật sự không đoán ra được. Có lẽ là phía Liên Bang gửi tin tức gì đó khiến người phụ trách này cảm thấy bất an thôi.
Phó Viễn Xuyên phải một lúc nữa mới ra, dù gì cũng đang rảnh, Quân Thanh Dư bèn hỏi: “Giờ ông ta ở đâu?”.
Thi Khải Tân đáp: “Ông ta đang đợi ở phòng tiếp khách”.
Nói là đợi nhưng lại hơi có cảm giác chầy cối, Quân Thanh Dư không đến thì ông ta không đi. Mà cũng chỉ có mình anh ta vừa xong việc đã vội chạy đến đây rồi đụng phải, nếu không thì ai dám báo cáo việc này chứ.
“Đi xem thế nào”.
“Vâng”. Nói rồi Thi Khải Tân lại hỏi: “Có cần báo với bệ hạ một tiếng không?”.
“Anh ấy biết rồi”.
“Hả?”.
Không để cho Thi Khải Tân hiểu đầu đuôi ra sao thì Quân Thanh Dư đã đi ra ngoài. Thi Khải Tân lập tức thôi nghĩ nhiều, vội vàng đuổi theo.
Phòng tiếp khách rộng lớn chỉ có một mình người phụ trách đang ngồi đó. Thấy Quân Thanh Dư đến, người phụ trách kinh ngạc trợn tròn mắt, nhưng ông ta cũng mau chóng cúi xuống tránh đi. Đến khi ngẩng lên nhìn lại thì cảm xúc trong mắt đã không còn nữa.
Người phụ trách đứng lên chào Quân Thanh Dư, “Chào điện hạ”.
Quân Thanh Dư ngồi xuống đối diện ông ta, lời nói súc tích: “Nói đi”.
Người phụ trách hơi suy tư, ông ta không nói thẳng luôn mà đưa mắt nhìn Thi Khải Tân đang đứng sau Quân Thanh Dư, “Điện hạ, chuyện tôi muốn nói liên quan đến rất nhiều bên, càng ít người biết càng tốt”.
Thi Khải Tân ở lại không vì gì khác ngoài đảm bảo an toàn cho Quân Thanh Dư, có anh ta ở đây hay không đối với cậu cũng như nhau, nhưng cậu không muốn thuận theo ý của người phụ trách.
Quân Thanh Dư gõ nhẹ lên mặt bàn, “Nói”.
Người phụ trách nói: “Điện hạ, chuyện này liên quan đến người cá, mong ngài hiểu cho”. Có Thi Khải Tân ở đây người phụ trách không thể nói quá nhiều, chỉ đành ngầm ám chỉ.
“Bớt lải nhải đi”.
Từ lúc đi vào thái độ Quân Thanh Dư vẫn luôn bình thản, người phụ trách đề nghị mấy lần cũng đều không được chấp thuận, trên gương mặt có chút lúng túng, “Điện hạ đã nói thế thì tôi cũng không giấu giếm nữa”.
Người phụ trách khẽ cười, nói: “Tôi muốn nói là, điện hạ còn nhớ lúc bệ hạ còn là nguyên soái từng mua một người cá ở trung tâm chăm sóc người cá chúng tôi chứ?”.
“Ở trung tâm chúng tôi, mỗi một người cá đều có ghi chép hình ảnh riêng biệt. Cách đây không lâu lắm, lúc dọn dẹp tôi có vô tình phát hiện một điểm rất kì lạ”.
Thi Khải Tân vẻ mặt không cảm xúc nhìn người phụ trách. Anh ta đã đoán ra được người này muốn nói gì rồi, bàn tay buông thõng lặng lẽ giơ lên, âm thầm chuẩn bị. Nếu lát nữa Quân Thanh Dư ra lệnh, vậy anh ta sẽ khiến người phụ trách này ở lại trong hoàng cung Đế Quốc vĩnh viễn.
Quân Thanh Dư bình tĩnh nói: “Tôi không có thời gian nghe kể chuyện đâu, có gì thì nói thẳng đi”.
Người phụ trách nghe vậy thì khẽ cười, bỏ qua những lời rườm rà mà hỏi: “Ngài nói xem, con người, có thể trông giống hệt người cá không?”.
Quân Thanh Dư bình thản đáp: “Gương mặt phổ thông thì cũng có thể thôi”. Quân Thanh Dư biết người phụ trách muốn nghe điều gì, nhưng cậu không hề thuận theo câu hỏi mà đối phương đưa ra.
Người phụ trách nghe vậy thì nét cười trên mặt cứng lại, “… Hả, thế sao?”.