Hốc mắt không khỏi cay nóng, Lam Vô Nguyệt đem một luồng tóc ở khuôn mặt cúi xuống của Tiểu Bảo vén đến sau tai, khàn khàn nói: “Tiểu Bảo, ngươi đã thật lâu chưa cùng các ca ca song tu .”
Oanh một tiếng, mặt Tiểu Bảo bị thiêu cháy, động tác trên tay cũng ngừng. Diệp Địch đang mỹ mãn nâng hai chân của mình cũng ngơ ngẩn cả người.
Lam Vô Nguyệt lại coi như không phát hiện chỗ nào, tiếp tục nói: “Chúng ta không cần chạy trốn, có thể an ổn mà song tu . Bằng không thân thể của ngươi lại phải đau đớn.”
Thân thể Tiểu Bảo run rẩy, cậu chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt là đỏ ửng ngượng ngùng. Hai mắt to thủy nhuận nhuận, Tiểu Bảo nhìn nhìn Hảo ca ca, nhìn nhìn Mỹ nhân ca ca, như tiểu miêu mở miệng: “Ta, muốn, muốn song tu.”
Lúc này mặt thiêu cháy đổi thành Diệp Địch. Lam Vô Nguyệt nuốt nuốt cổ họng, khàn giọng: “Vậy từ hôm nay trở đi, liền khôi phục song tu đi?”
“Ân.” E lệ, nhưng kiên định.
Áp chế dục niệm, Lam Vô Nguyệt khụ hai tiếng, nói: “Đêm nay ngươi cùng Hảo ca ca song tu, mỗi đêm cùng một ca ca song tu là đủ rồi, bằng không ngươi sẽ mệt.” (ngẫu khinh bỉ ngươi →__→)
Trong mắt Tiểu Bảo hiện lên thất vọng, lập tức nói: “Không mệt, ta không mệt.”
Lam Vô Nguyệt sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn: “Ca ca lo lắng sẽ mệt đến ngươi, ngoan.”
Tiểu Bảo đương nhiên muốn mình là bé ngoan, cậu không cam nguyện gật gật đầu, cậu nghe lời ca ca.
Lam Vô Nguyệt lại khụ hai tiếng, đem chân từ trong chậu nước nâng lên, lấy bố lau chân. Mang hài, y nói: “Vậy các ngươi sớm chút nghỉ ngơi đi, ta cũng đi ngủ.”
Nói xong liền khom người bưng chậu nước. Tiểu Bảo đè lại tay y: “Còn có, Đại ca ca, Quỷ ca ca, tẩy chân.”
“Ngày mai tẩy đi.” Lam Vô Nguyệt cúi đầu ngậm xuống môi Tiểu Bảo, nháy mắt mấy cái, “Mỹ nhân ca ca sẽ thay ngươi giữ bí mật, ngày mai ngươi cho bọn hắn kinh hỉ.”
Mắt Tiểu Bảo sáng rực lên. Nhịn không được lại hôn Tiểu Bảo một ngụm, Lam Vô Nguyệt bưng chậu nước rất nhanh chạy thoát. Y sợ mình còn tiếp tục ở đây sẽ hối hận.
Mỹ nhân ca ca đi rồi, Tiểu Bảo chỉ cảm thấy thân thể đều nóng lên. E lệ xem xét Hảo ca ca còn chưa có động tĩnh, Tiểu Bảo chậm rãi leo lên giường, ôm lấy.
“Hảo ca ca, song tu.”
Diệp Địch nghe được âm thanh mình nuốt nước miếng. Hai tay không nghe sai bảo ôm Tiểu Bảo, Diệp Địch cúi đầu, nhìn vào con ngươi thật to, tràn ngập ỷ lại kia.
“Cục cưng…” Cúi đầu gọi một tiếng, Diệp Địch khát vọng quá lâu ngậm vào cái miệng nhỏ nhắn đang mở thấu hấp dẫn kia. Hắn không cần dưỡng công của Cục cưng, hắn, hắn chỉ muốn, chỉ muốn có được Cục cưng như thế.
“Ngô…”
Thân thể rất nhanh trần trụi , Tiểu Bảo sờ lên giữa khố Hảo ca ca, nhìn xem nơi đó có cứng rắn hay không. Nơi đó rất nhanh trở nên cương, Tiểu Bảo thả tâm, Hảo ca ca đã cứng rắn lên liền không làm khó dễ.
“Nhị ca, dược ở cửa.”
Lam Vô Nguyệt ở cửa hô một tiếng, tiếp đó rõ ràng chính là cước bộ đi xa. Diệp Địch thoáng thanh tỉnh một lát, xuống giường chạy đi lấy dược. Tiểu Bảo niên kỷ còn nhỏ, còn chưa đến thời điểm nên xuất tinh.
Từng ngụm từng ngụm thở, trái tim đều phải nhảy ra, Tiểu Bảo chỉ cảm thấy hậu huyệt trướng trướng, trong lòng rất khó hiểu. Còn chưa có song tu sao mình liền trướng? Chồi cao cao kiều, Tiểu Bảo ở trên giường Hảo ca ca chủ động ngồi ở bên hông hắn, song tu phải cần tư thế này. Nhưng ngay tiếp theo, thân thể cậu đã bị người lật mình qua nằm.
“Hảo ca ca?”
“Như vậy, như vậy cũng có thể.”
Xấu hổ vu của chính mình kỳ hạn đầy, Diệp Địch trực tiếp ngậm vào miệng Tiểu Bảo, trước đó đều là đần độn ngây ngốc, lúc này hắn nhất định phải nhớ rõ, nhớ rõ hương vị của Cục cưng.
….
“Ô… Hảo ca ca… kỳ quái… kỳ quái… Tiến vào…”
Vặn vẹo thân thể, Tiểu Bảo động tình nâng lên hai chân, khẩn cầu Hảo ca ca tiến vào, nơi đó hảo trướng hảo trướng, thật là khó chịu. Chồi non không thể phun trào mà ướt sũng, tiểu cầu túi cũng ẩm ướt, khóe miệng Diệp Địch mang theo nước bọt, giữa khố vừa mới nhấm nháp xong cũng sắp trướng nổ .
“Cục cưng, Cục cưng gọi ta, gọi ca ca.”
“Ô ô… Hảo ca ca… Hảo ca ca…”
Không được, không được, Cục cưng còn chưa có chuẩn bị tốt. Thân thể đã quá lâu không có song tu nên chặt rất nhiều, Diệp Địch lại cúi đầu ngậm vào chồi, bàn tay ôn nhu mà xoa nắn túi cầu đồng dạng non nớt. Thân thể Tiểu Bảo đỏ bừng đỏ bừng, hai chân không ngừng cọ xát lưng Hảo ca ca, hy vọng Hảo ca ca buông tha cậu.
Ngón tay tại hậu huyệt đã bắt đầu ẩm ướt mà co rúm, cảm thấy không sai biệt lắm , Diệp Địch thẳng đứng dậy, lấy qua gối đầu đệm ở dưới thắt lưng Tiểu Bảo, cong lên hai chân. Mật huyệt mở ra hợp lại, Diệp Địch nuốt ngụm nước miếng, tay chân táy máy đỡ lấy dục vọng của mình để ở tiểu khẩu.
“Ngô… A…”
Đau, nhưng mà thật hạnh phúc, thật hạnh phúc a.
“Cục cưng, gọi ca ca…”
“Hảo, ca ca, Hảo ca ca…”
Sợ thương tổn đến Tiểu Bảo, Diệp Địch tiến vào rất chậm rất chậm. Khi tất cả vùi vào, hắn đã là đầy người mồ hôi . Tiểu Bảo cũng không tốt đến chỗ nào, lần trước bị ăn như vậy còn là Đại ca ca, hơn nữa đã thật lâu.
“Cục cưng, Cục cưng, Cục cưng của Hảo ca ca…”
“Ô ô… Song tu… Song ngô!”
Co rúm một khi bắt đầu liền đình không được. Trong mắt chỉ có Cục cưng, chỉ có mỗi một phần biểu tình, mỗi một thần thái trên mặt Cục cưng, trước khi Diệp Địch luật động ở tần suất không khống chế được vẫn cố gắng bảo trì thanh tỉnh, không thể làm bị thương Cục cưng, Cục cưng mà hắn yêu nhất.
Nơi đó cuối cùng không còn trương , trở thành một loại cảm giác khác làm cho cậu không thể chịu đựng, nhưng mà cậu rất thích a, thích cùng các ca ca song tu. Lúc này, cậu đã cảm thấy mình là bảo bối mà các ca ca thương yêu nhất. Vẫn không hiểu song tu vì sao lại gọi là hoan ái, nhưng cậu nhớ rõ, nhớ rõ không thể cùng những người khác song tu, cậu, cậu cũng không muốn, không muốn song tung cùng người khác ngoài Hảo ca ca, Đại ca ca, Quỷ ca ca, Mỹ nhân ca ca. Cậu là bảo bối của các ca ca, các ca ca, chính là ca ca độc hữu của cậu.
“Ôm… Ôm…”
Gục xuống ôm lấy Tiểu Bảo, Diệp Địch phát ra một tiếng kêu rên thỏa mãn. Cục cưng của hắn hảo ấm áp, Cục cưng của hắn thật thoải mái. Ý thức dần dần mơ hồ, Diệp Địch hung hăng cắn xuống môi, mạnh lắc đầu, không thể ngất đi. Nhưng dưỡng công quá cường đại, mặc cho Diệp Địch có kháng cự thế nào, ý thức của hắn đều càng ngày càng bị khống chế . Một khắc trước khi mất đi ý thức, Diệp Địch không biết từ đâu tới tâm lực, từ trong cơ thể Tiểu Bảo lui ra.
“A!”
Vật cứng trong cơ thể đột nhiên lấy ra, Tiểu Bảo chỉ cảm thấy thân thể một trận hư không. Ngay khi cậu mạnh mẽ thở dốc, hai chân bị người nâng lên, lòng bàn chân sáp nhập một vật cứng. Ở giữa lòng bàn chân Tiểu Bảo rất nhanh lấy ra xuyên vào mấy chục cái, Diệp Địch làm bẩn bàn chân trắng nõn sạch sẽ của Tiểu Bảo.
“Hảo, ca ca…”
Thân thể còn nằm, Tiểu Bảo cũng không biết tiếng kêu của mình tràn ngập khẩn cầu. Diệp Địch khom người hôn cậu nhóc, ngón tay chậm rãi sáp nhập mật huyệt ướt sũng.
“Ngô… A a…”
Như vậy sẽ không sẽ mất đi ý thức . Diệp Địch dùng ngón tay của mình làm cho hậu huyệt Tiểu Bảo đạt tới cao trào. Ôm người tình cảm mãnh liệt qua đi đang kịch liệt thở dốc, hắn một chút cũng không hối hận mình mất đi một lần cơ hội tu luyện.
“Cục cưng, nằm, Hảo ca ca lau người cho ngươi.”
“Ngô…”
Vô ý thức mà nhìn Hảo ca ca, Tiểu Bảo chớp mắt, mệt nhọc.
Diệp Địch vẻ mặt hạnh phúc chà lau sạch sẽ cho Tiểu Bảo, uy cậu uống ngay một chén lớn nước, tiếp đó vỗ vỗ hống cậu thẳng đến cậu nhóc ngủ mới bắt đầu xử lý chính mình. Có người ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa, Diệp Địch nhanh nắm quần phủ lên, người đi vào vừa nhìn thấy hắn tỉnh, sửng sốt.
“Đại ca.”
Nhiếp Chính trụ hai gậy đi vào đóng cửa lại nói: “Ta nghe được nhà của ngươi yên tĩnh , nghĩ rằng ngươi ngất đi, đến xem Bảo.”
Diệp Địch dìu đại ca lại ngồi, giải thích mình tại sao lại thanh tỉnh. Nhiếp Chính hạ mí mắt, hiểu được gật gật đầu, tiếp đó nói: “Thì ra như vậy có thể bảo trì thanh tỉnh. Nói thật, dưỡng công mặc dù trọng yếu, nhưng ngươi cũng muốn tự mình chiếu cố Bảo, ôm nó hảo hảo ngủ một giấc.” Nói xong, hắn đứng lên: “Vậy ngươi cùng Bảo nghỉ ngơi đi, ta đi trở về.”
Đưa đại ca tới cửa, Diệp Địch bỗng túm trụ lại. Nhiếp Chính xoay người, thấy Nhị đệ hình như có lời muốn nói, hắn hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Diệp Địch muốn nói lại thôi, cuối cùng hắn vẫn là nói: “Đại ca, ta biết, thù hận của Nhiếp gia không thể không báo. Chờ luyện xong Hải phách chân kinh, chúng ta nhất định phải đi báo thù.”
Mỉm cười trên mặt Nhiếp Chính biến mất: “Huyết hải thâm cừu, tuyệt không thể quên.”
Diệp Địch ngẩng đầu, mặt mang áy náy nói: “Đại ca, ta sẽ dốc lòng chế độc, ta muốn cầu ngươi, có thể, làm cho ta ở lại Đào nguyên hay không?”
Trên mặt Nhiếp Chính hiện lên khó hiểu, Diệp Địch bất an nói: “Ta sợ, ta sợ nhìn không thấy Cục cưng. Ta, ta vừa không thấy Cục cưng, ta liền hoảng hốt. Đại ca, ta, ta không muốn đi ra ngoài, chỉ muốn, chỉ muốn lưu ở Đào nguyên, không ly khai Cục cưng.” Nói nói, hắn cúi đầu, “Báo thù, phải đi ra, đi ra ngoài, liền không thấy được Cục cưng, ta, ta…”
Nhiếp Chính hiểu được , hắn nhả khí, cười vỗ vỗ vai Diệp Địch: “Ngươi ở lại Đào nguyên chiếu cố Bảo cũng tốt. Sư phó sư thúc lớn tuổi , phải có người ở bên cạnh bọn họ chiếu cố. Hơn nữa ngươi không phải người chuyên học võ, cho dù là Hải phách chân kinh, đại ca phỏng chừng ngươi cũng không không được gì. Cho ngươi đi đối mặt Lâm Thịnh Chi cùng Phan Linh Tước, đại ca vẫn chưa yên tâm ni. Ngươi liền an tâm chế độc của ngươi đi.”
Diệp Địch mạnh ngẩng đầu, trên mặt đúng là kinh hỉ.
Nhiếp Chính tiếp tục nói: “Ngươi chế độc, chính là vì báo thù cho phụ mẫu. Người ai cũng có sở trường riêng, đại ca sẽ không miễn cưỡng ngươi. Đại ca biết, ngươi không phải không muốn vì cha nương báo thù.”
“Ta muốn, ta muốn!” Diệp Địch bắt lấy tay đại ca, “Ta sẽ chế độc với so với Túy sinh mộng tử còn lợi hại gấp trăm lần. Lâm Thịnh Chi, Phan Linh Tước còn có lũ điểu làm bị thương Cục cưng, ta đều phải độc chết bọn họ.”
“Hảo! Đại ca chờ.”
Nắm thật chặt tay Diệp Địch, Nhiếp Chính trụ hai gậy ly khai. Nhìn đại ca vào phòng, đóng cửa, trong lòng Diệp Địch buông một tảng đá lớn, đóng cửa lại, xoa xoa ánh mắt.
Trở lại bên giường, nhìn thấy Cục cưng ngủ say, Diệp Địch nhẹ nhàng lên giường, tiến vào ổ chăn, ôm Cục cưng. Tâm, an.