Kỷ Xuân Sơn thích mặc trang phục sáng màu, nguyên một cây đen ở trên người hắn thật sự nhìn rất không quen.
Thẩm Hòe Tự do dự chẳng biết nên nói gì, cuối cùng phải nhìn chằm chằm vào hai cái túi chất đầy nguyên liệu nấu ăn để dời đề tài: “Anh muốn đãi khách trong nhà em đấy à?”
“Tôi mở tiệc chiêu đãi chủ nhà thì có.” Kỷ Xuân Sơn lại quay vào bếp, lúc trở ra lập tức đổi chai nước khoáng trên tay anh thành một chiếc ly sứ, “Uống cái này đi.”
Thành ly rất ấm, Thẩm Hòe Tự liếc thứ đựng bên trong một cái, trả lại ly sứ cho hắn: “Em không uống nước ấm đâu, nóng lắm.”
Kỷ Xuân Sơn tránh khỏi tay anh, rót thêm chút nước khoáng lạnh vào ly rồi nói rất thản nhiên: “Hết nóng rồi đấy.”
Thẩm Hòe Tự lười chống đối, không nói nữa mà nâng ly lên uống một ngụm, đi thêm vài bước đặt ly lên bàn trà phòng khách.
Trên bàn trà có một phần kết quả kiểm tra nội soi dạ dày.
Anh đã sớm ném vụ đi khám bệnh này lên chín tầng mây.
“Anh ghé bệnh viện lấy rồi à?” Thẩm Hòe Tự cầm báo cáo kiểm tra lên, tầm mắt quét qua phần kết quả chẩn đoán —— Viêm dạ dày mãn tính.
Căn cứ theo kiến thức y học nông cạn của bản thân, mấy chữ này chẳng khác nào không có bệnh.
“Đã bảo anh chỉ lo hão rồi mà, xem này, em có bị làm sao đâu.” Thẩm Hòe Tự thả bản báo cáo lại lên bàn xoay người muốn đi, thân thể chợt đâm vào một cái ôm rắn chắc.
Người này còn biết cả chiêu ôm cây đợi thỏ, Thẩm Hòe Tự đang muốn trêu đùa hắn mấy câu, Kỷ Xuân Sơn đã thấp giọng mở miệng trước: “Tiểu Tự.”
Ngữ khí hắn quá nghiêm túc khiến câu trêu đùa của Thẩm Hòe Tự bị nghẹn ngược xuống cổ họng.
“Mờ mịt thì cứ mờ mịt đi.” Kỷ Xuân Sơn nói.
“Hả?” Những lời này quá đột ngột, Thẩm Hòe Tự phải mất vài giây mới hiểu ra.
Kỷ Xuân Sơn giơ tay khẽ vuốt tóc anh, giọng mềm như nước: “Nếu cảm thấy mờ mịt thì đừng đi đâu hết, cứ đứng ở đây chờ tôi quay trở lại.”
Thẩm Hòe Tự dựa lên người hắn.
Mấy lời âu yếm của người này luôn dễ dàng khiến người ta sa chân vào. Anh chôn mặt vào cần cổ Kỷ Xuân Sơn hít một hơi thật sâu, lúc này trên người hắn mang theo một ít hương vị khói dầu.
Đáng tiếc đối phương không thể nói chuyện đứng đắn quá ba câu.
Kỷ Xuân Sơn nhịn cười nói cho hết: “Tôi đi mua mấy quả quýt.”
Thẩm Hòe Tự: “…”
Anh đẩy mạnh Kỷ Xuân Sơn ra, hung hăng đá hắn một cái: “Anh với Đoàn Triết có tật xấu gì thế? Muốn cướp vai cha em à?”
Kỷ Xuân Sơn bật cười ôm người lại: “Tôi đi xem cháo được chưa, em…”
Hắn mới nói được nửa câu thì khóa cửa tự động đột nhiên vang lên một tiếng, cả hai người cùng sửng sốt nhìn về hướng cánh cửa, đồng thời mở miệng.
Kỷ Xuân Sơn: “Ai tới vậy?”
Thẩm Hòe Tự: “Mẹ em.” Không có người thứ tư biết được mật mã mở khóa cửa nhà anh.
Kỷ Xuân Sơn hoảng sợ: “Mẹ em tới thật? Tôi tưởng em nói thế chỉ để lừa tôi.”
Thẩm Hòe Tự lấy lại tinh thần từ cơn kinh ngạc. Những lời hôm qua đúng là anh chỉ nói để lừa gạt Kỷ Xuân Sơn, Triệu Văn Nhân không hề nói với anh chuyện hôm nay sẽ tới.
Nhưng hiện giờ không có quá nhiều thời gian để giải thích, anh dùng sức đẩy Kỷ Xuân Sơn về hướng phòng ngủ: “Mau mau mau, anh trốn vào phòng trước đi đã.”
– ——————-