Đột nhiên một giọng nói vang lên, mọi người ở đây đều quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lý Hạc Đông cầm một cây gậy to bằng cánh tay sải bước đi tới, dân chúng bu xem giật mình, vội vàng tránh ra nhường đường cho y.
Tạ Kim thấy thế thoáng chốc nhíu mày, vội vàng chạy ra cửa, níu cánh tay y lại: ”Này! Ngươi tới đây làm gì?”
Lý Hạc Đông không trả lời, chỉ hung hăng nguýt hắn một cái, nhấc tay lên hất tay hắn ra, nhanh chân đi vào trong tiệm, đỡ dì Hai đang ngồi thút thít dưới đất lên, sau đó nhìn đám khách hàng có thể so sánh với thổ phỉ kia, bỗng vụt một gậy lên tấm kính trên quầy hàng bên cạnh.
”Dừng tay!”
Một tiếng quát lớn, nương theo đó là tiếng kính trên quầy hàng vỡ vụn, hiện trường lập tức yên tĩnh lại, Tạ Kim nhìn Lý Hạc Đông, hắn nhíu mày thật chặt, nhưng cũng không xông lên, chỉ đứng trong đám người xem thôi.
Một vị khách nhận ra y là Thiếu phu nhân của nhà họ Tạ, bây giờ là đại chưởng quỹ của tiệm vàng, lúc này người đó nói với vẻ cây ngay không sợ chết đứng: ”Đại chưởng quỹ, ngài như vậy là ý gì? Quy tắc giả một hoàn mười là do nhà của các người đặt ra đấy!”
Dì Hai nghe vậy thì vội vàng nhào qua, trốn sau lưng Lý Hạc Đông, kéo lấy tay áo y, khóc lóc nói: ”Đông tử! Con nói cho họ biết đi, chỉ là trong thời gian ngắn chúng ta không thể bỏ ra nổi số tiền mặt lớn như vậy, sau này nhất định sẽ trả tiền cho họ, bảo họ đi nhanh lên đi!”
”Có nghe chưa? Nghe rồi thì cút đi nhanh lên!” Lý Hạc Đông giơ cây gậy lên chỉ vào người khách kia: ”Quy tắc giả một hoàn mười của bọn ta không phải là giả! Nhưng các ngươi không hỏi mà lấy như vậy gọi là cướp bóc đấy! Không phục thì báo quan đi! Xem cuối cùng là ai có lý!”
Những vị khách kia không còn lời nào để nói, cũng thật sự kiêng dè tính nết của Lý Hạc Đông, đồng loạt buông đồ xuống, đi ra khỏi tiệm, có một vị vẫn không cam tâm, lúc đi ngang qua dì Hai, vẫn không quên nhắc nhở nàng ta.
”Giả một hoàn mười, bà chủ nhớ cho kỹ đấy! Nếu ngày mai còn không bỏ tiền ra thì khỏi phải phiền đến các người báo quan! Chính bọn ta sẽ đi báo!”
”Cút!”
Lúc này Lý Hạc Đông đẩy hắn, chỉ cây gậy vào mũi hắn, người khách kia giật bắn người, cuối cùng cũng chỉ dám nguýt y một cái, thở phì phò phất tay rời đi!
Tạ Kim đứng trong đám người, nhíu mày nhìn chằm chằm vào Lý Hạc Đông, tuy nói là trách y làm hỏng kế hoạch của mình, nhưng cũng chỉ có thể nó nén cơn giận, thở dài một hơi, xoay người chậm rãi đi về phía đối diện.
Lý Hạc Đông thấy hắn định đi, lúc này cất giọng kêu: ”Tạ Kim! Ngươi đứng lại đó cho ta!”
Tạ Kim lập tức dừng bước, nhưng hắn không quay đầu, dân chúng vây xem giật mình, mặc dù không hiểu là đang xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn sợ hãi đồng loạt lui ra phía sau mấy bước, chỉ đệ lại Tạ Kim đứng ở giữa.
Dì Hai cũng hoảng hồn, lảo đảo nghiêng ngả vọt tới cửa, nghiến răng nghiến lợi nói với bóng lưng của Tạ Kim: ”Ta biết ngay mà! Ta biết ngay cậu chính là Tạ Kim!”
Phút chốc dân chúng nhao nhao chỉ vào Tạ Kim xì xào bàn tán, chuyện đã tới nước này, Tạ Kim cũng không muốn giấu diếm nữa, chậm rãi xoay người lại, tháo nón xuống, lạnh mắt nhìn dì Hai: ”Là ta, ta còn sống, hẳn là dì rất thất vọng nhỉ?”
Lúc này dì Hai nghiến chặt răng, sải bước đi tới trước mặt hắn, xoay cánh tay hung hăng tát cho hắn một bạt tay!
Mặt đau rát, Tạ Kim nghiêng đầu, trợn to mắt không thể tưởng tượng nổi, phút chốc dì Hai rơi nước mắt, chưa hết giận lại đẩy hắn một cái, chỉ vào hắn mà quát: ”Nghịch tử! Cậu cũng biết suýt chút nữa cậu đã giết chết cha cậu!”
Tạ Kim nghe vậy trong lòng bỗng khẽ giật mình, chậm rãi rủ mắt, rất nhanh sau đó đã khôi phục, hắn vẫn lạnh mắt nhìn dì Hai: ”Nếu không phải dì muốn chiếm đoạt gia sản! Tội tình gì ta phải dùng tới chiêu giả chết này!”
Dì Hai không chịu thua hắn: ”Nếu cậu chịu cho ta đường sống! Tại sao ta phải chiếm lấy gia sản!”
Dân chúng nhất thời cũng hiểu ra, hóa ra là mẹ kế con chồng giành giật tài sản, Thiếu gia họ Tạ cố ý giả chết, lại mở tiệm vàng kia ra, nhắm vào tiệm của nhà họ Tạ, bây giờ tính kế để gây họa cho dì Hai, sau khi Tạ lão gia biết tất nhiên sẽ thu hồi cổ phần và quyền lợi của nàng ta, nếu nói vậy…
Khoan? Không phải?
Tạ lão gia lầm tưởng là Tạ thiếu gia đã mất, cho dù có thu hồi hết cổ phần và quyền lợi của dì Hai thì cũng chỉ sẽ đem cho Thiếu phu nhân Lý Hạc Đông mới phải, nhưng Lý Hạc Đông này trông hình như là đứng về phía dì Hai mà?
Lý Hạc Đông nhìn hai người, thở dài, bước lên nói: ”Ta thấy hai người các ngươi đều có bệnh! Bà ấy muốn con đường sống, ngươi cũng muốn đường sống, tại sao không thể chung sống hòa bình, cứ nhất định một mất một còn để làm gì?”
Tạ Kim hừ một cái: ”Từ khi ta còn nhỏ, bà ta đã lừa cha ta giao việc kinh doanh trong nhà cho bà ta quản, sau khi ta lớn lên, bà ta lại gây phiền toái cho ta khắp nơi trên phương diện kinh doanh, còn ngầm nuốt tiền trong đó, nếu ta không có hành động gì thì đợi đến ngày nào đó bà ta nắm giữ quyền lực, chẳng phải bà ta sẽ đuổi ta ra khỏi nhà à!”
”Ngươi!” Dì Hai vừa định cãi lại, Lý Hạc Đông đã không chịu được mà lên tiếng trước: ”Thôi đi! Lắm người nhìn ngó như vậy, hai người ầm ĩ vậy đẹp mặt lắm đúng không!”
Dân chúng vây xem nghe vậy đều cười trộm, hai người liếc nhìn xung quanh, cũng cảm thấy thật khó coi, cả hai đều cúi đầu, Lý Hạc Đông thở dài, tức giận đẩy Tạ Kim một cái: ”Muốn cãi thì về nhà mà cãi đi, cãi ngay trước mặt cha ngươi ấy, nói cho rõ ra hết những gì nên nói, đến lúc đó cha ngươi sắp xếp thế nào thì các ngươi đều phải nghe theo! Còn dám có một lời oán trách nào thì coi chừng ta đấy!”
Lý Hạc Đông vung cây gật lên hù dọa hắn, sau đó lại chỉ vào dì Hai nói: ”Còn dì nữa! Đừng cho rằng ta không nỡ đánh phụ nữ! Mau về nhà hết cho ta!”
Hai người bất đắc dĩ trừng đối phương một chút rồi đều quay người đi về nhà, Lý Hạc Đông cũng đi theo, vẫn cầm cây gậy kia đi cùng, theo sau lưng hai người họ, thỉnh thoảng còn thúc giục đi nhanh lên, tựa như đang chăn dê vậy.
Dân chúng nhìn bóng lưng ba người đi xa, ai nấy đều bật cười, cảm thán Thiếu phu nhân này cũng thật là lợi hại, về sau có y đứng ra quản lý nhà, Tạ lão gia bớt được lo không biết là bao nhiêu nữa đấy!