Nếu anh đã thích tặng quà cho người khác như vậy thì số quan tài này giữ lại cho nhà họ Tần các người tự dùng đi!”
“Dương Thanh, mày tưởng mày là cao thủ vô địch thiên hạ đấy à? Tao đánh không lại mày thật, nhưng tao có tiền, tao có thể mời cao thủ, giết chết mày chỉ đơn giản như giết chết con sâu cái kiến thôi”.
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Dương Thanh khiến đáy lòng Tần Phi dâng lên một dự cảm không tốt lành, anh ta nổi giận: “Ông nội cũng đã đồng ý phá căn nhà này rồi, cũng không cho phép bọn mày ở đây nữa! Bây giờ mày còn đứng đây làm màu với tao à?”
Vốn dĩ Châu Ngọc Thúy không biết đã xảy ra chuyện gì, bây giờ lại một lần nữa nghe nói đây là chuyện cụ Tần dặn làm thì chợt sốt ruột.
Bà ta bỗng xông lên trước mặt Dương Thanh, giơ tay định tát anh.
“Mẹ!”, Tần Y giật mình, quát lên ngăn cản.
Bàn tay của Châu Ngọc Thúy sắp chạm đến mặt Dương Thanh, nhưng chớp mắt, Dương Thanh bỗng vươn tay ra.
“Bốp!”
Anh bắt lấy cổ tay Châu Ngọc Thúy, trên mặt không có biểu cảm gì nhưng trong đáy mắt là cơn thịnh nộ: “Chuyện này để con xử lí, mẹ chỉ cần yên lặng đứng nhìn thôi”.
Dứt lời anh liền buông tay của Châu Ngọc Thúy.
Châu Ngọc Thúy tốt nghiệp xuất sắc “trường đào tạo diễn viên”, lập tức giả bộ Dương Thanh vừa đẩy bà ta, nhưng bà ta chỉ định lùi về sau một bước thôi, không ngờ lại vấp phải cục đá dưới chân.
Bà ta “ôi chao” một tiếng, sau đó thì ngã phịch xuống đất thật.
Tiết mục biểu diễn cấp bậc diễn viên gạo cội lập tức mở màn.
“Mày to gan thật đấy, dám đánh cả tao cơ à! Đợi con bé Tâm về, tao sẽ nói với nó mày đánh tao, bảo nó li hôn với mày”.
Tâm trạng Châu Ngọc Thúy vô cùng kích động, nước mắt mẹ nước mắt con thi nhau chảy ra, đầu tiên là thể hiện thái độ của bản thân, tiếp đó mới là mục đích thật của bà ta.
Bà ta ngẩng khuôn mắt tèm nhem nước mắt nước mũi về phía Tần Phi: “Tần Phi! Cháu không được phá căn nhà cũ này! Cháu giúp thím Hai xin với ông cụ, hôm nay thím sẽ bắt con bé Tâm li hôn với quân ăn hại này, chuyện cậu ta làm không liên quan gì tới nhà thím đâu!”
“Được thôi, tôi có thể đi xin ông nội giúp cho thím, nhưng điều kiện tiên quyết là cậu ta phải quỳ xuống cầu xin tôi, van xin tôi tha cho cậu ta đường sống”, Tần Phi vui vẻ nói.
“Cháu nói thật?”, Châu Ngọc Thúy nghe thấy vậy liền vui vẻ, bà ta cuống quýt hỏi lại.
“Đương nhiên là thật! Nhưng hình như thằng con rể vô dụng kia của thím không chịu nghe theo lời thím thì phải”, Tần phi vừa cười vừa nói.
Anh ta biết điểm yếu của Dương Thanh, đó chính là Tần Thanh Tâm.
Dù người nhà của Tần Thanh Tâm có mắng chửi anh ta thậm tệ thế nào, trước giờ cũng chưa bao giờ thấy anh phản kháng.
Dương Thanh đã bẻ gãy tay anh ta, sao anh ta có thể dễ dàng bỏ qua cho Dương Thanh được?
“Dương Thanh, mày còn đứng ngẩn ở đó làm gì? Mau quỳ xuống xin lỗi với Tần Phi, nói cho thằng bé biết chuyện mày làm không liên quan gì đến nhà tao, cầu xin thằng bé tha cho nhà tao đi chứ!”, Châu Ngọc Thúy ngừng khóc lóc, chanh chua gầm lên với Dương Thanh.
“Mẹ, mẹ ngốc thật hay mẹ làm trò thế? Hôm nay Tần Phi đến đây để phá nhà chúng ta đấy, sao anh ta có thể dễ dàng bỏ qua cho chúng ta được chứ?”
Tần Y tức đến phát run, lập tức lao nhanh chắn trước người Dương Thanh, cô tức tối quát: “Anh Thanh đã trả giá biết bao nhiêu vì cái nhà này, mẹ đâu có biết? Thế mà mẹ bảo anh ấy từ bỏ tự tôn của mình để cầu xin một thằng thua cả súc vật sao?”
“Con ngậm mồm lại cho mẹ!”, Châu Ngọc Thúy bị con gái nói đến mức xấu hổ gào lên.
Thói quen của bà ta là mỗi khi tức giận sẽ tát người khác.
Nhưng lần này bà ta vừa giơ tay lên đã bị Dương Thanh túm lại.
“Con gọi mẹ là “mẹ” vì con không muốn Tâm đứng giữa phải khó xử.
Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc mẹ có thể chà đạp lên lòng tự tôn của con! Nếu mẹ tiếp tục cố tình gây sự thì đừng trách con không khách sáo”.
Lần đầu tiên Dương Thanh dùng giọng điệu uy hiếp như vậy nói chuyện với Châu Ngọc Thúy, bà ta chỉ cảm thấy sự lạnh lùng phả vào mặt.
Bà ta cảm nhận được Dương Thanh thật sự dám đánh bà ta.
Nói với Châu Ngọc Thúy xong, Dương Thanh quay lại nói với Tần Y: “Em đưa mẹ tránh ra chỗ nào xa xa một chút, sợ lát nữa lại làm hai người bị thương mất”.
Tần Y biết Dương Thanh muốn làm gì, khẽ gật đầu, sau đó kéo Châu Ngọc Thúy ra chỗ cách đó khá xa.
Một lúc lâu sau Châu Ngọc Thúy vẫn chưa thể hoàn hồn, hôm nay thằng con rể của bà ta không giống với ngày thường chút nào.
“Cho anh mười giây để dẫn theo đội thi công phá dỡ kia biến đi, bằng không hậu quả anh không gánh nổi đâu”.
Dương Thanh hờ hững nói, đồng thời chậm rãi bước lại gần Tần Phi.
“Dương Thanh, tao không hiểu thật đấy! Hôm qua mày mới đắc tội với nhà họ Quan xong, hôm nay mày lấy tư cách gì mà nói vậy với tao?”, Tần Phi phải lôi nhà họ Quan ra mới khiến bản thân vững dạ hơn chút.
“Vẫn còn năm giây!”, Dương Thanh bình tĩnh nói.
“Do mày tự chui đầu vào rọ đấy!”
Thấy Dương Thanh ngày càng tiến lại gần, Tần Phi không thể chịu nổi áp lực phát ra từ người Dương Thanh, anh ta giận dữ gầm lên với gã vệ sĩ: “Lên, bẻ gãy hết tay, chân thằng oắt này cho tao!”
– —————————
.