Thanh Vân tự hương khói hưng thịnh, vào ngày mưa dân chúng được nhàn rỗi, đều dẫn theo hài tử nhà mình đến chùa miếu dâng hương bái Phật.
Bởi vậy, ngoài cửa chùa miếu dần dần có rất nhiều tiểu thương gánh hàng hóa tới đây mua bán, lâu ngày liền hình thành một khu chợ nhỏ rất náo nhiệt.
Hành Ngọc thấy ở đây có người bán kẹo hồ lô, vui vẻ đi tới: “Ta lấy bốn xiên”
“Được.” Lão nhân rút ra bốn xiên kẹo hồ lô đưa cho nàng.
Hành Ngọc nhận lấy, đưa cho hắn một khối linh thạch hạ phẩm: “Không cần trả lại”
Đây chỉ là loại mứt quả phổ thông, một xiên nhiều lắm thì hai đồng tiền, khối linh thạch hạ phẩm mà Hành Ngọc trả đã có thể mua lại tất cả những xiên kẹo lão nhân có rồi.
Lão nhân thấy nàng ra tay hào phóng như vậy, liên tục nói vài tiếng cảm ơn.
Hành Ngọc xua tay, dùng linh lực bao bọc lấy ba xâu kẹo hồ lô, tránh cho chúng khỏi bị nước mưa vẩy ướt.
Nàng cầm xâu kẹo của mình, vừa đi vừa ăn.
Bước qua ngưỡng cửa cửa ngôi chùa, Hành Ngọc trực tiếp tìm một tiểu tăng, nhờ hắn dẫn nàng đi tìm Liễu Ngộ.
“Ta có hẹn với Liễu Ngộ sư huynh.”
Tiểu tăng không hề sinh ra chút hoài nghi nào, trực tiếp dẫn nàng tới sương phòng ở sâu trong chùa.
Liễu Niệm đang đứng bên ngoài sương phòng, chờ sư huynh hắn niệm chú trừ ma cho Mãn Tuyết Nhi, kết quả từ phía xa đã nhìn thấy một tiểu tăng dẫn Hành Ngọc đi tới.
Hắn hơi trợn mắt nhìn: “Sao ngươi lại đến đây?”
Hành Ngọc đưa cho hắn một xâu kẹo hồ lô: “Ta tới đây xem một chút”
“Đa tạ Lạc chủ, nhưng ta không cần đâu.” Liễu Niệm từ chối.
“Không ăn thật sao? Ngươi nhìn xem, ta mua bốn xâu, vừa vặn mỗi người một cái, đợi lát nữa khi chúng ta đều ăn mà ngươi thì không có cái gì, vậy cũng rất cô đơn nha.” Hành Ngọc mê hoặc nói.
Liễu Ngộ im lặng chìa tay nhận lấy.
Chờ đến lúc Liễu Ngộ niệm chú trừ ma ra, liền thấy sư đệ của hắn cùng Lạc chủ hai người đang dựa vào góc tường, trên tay mỗi người đều cầm một xâu hạt to rất kì lạ mà gặm.
Liễu Ngộ: “…”
“Liễu Ngộ sư huynh, ngươi ra rồi.” Hành Ngọc tiến lên, lấy một xâu kẹo đưa cho hắn.
Suy nghĩ một hồi, hắn mới cầm lấy cái xâu kì lạ được đưa tới này.
Trong nhẫn trữ vật của nàng, ngoài các loại bảo bối ra còn lại chính là đủ loại đồ ăn vặt. Trong khoảng thời gian từ Hợp hoan Tông đến nơi này, mỗi loại đặc sản gặp được trên đường đi nàng đều mua một ít.
Sau khi Liễu Ngộ nhận lấy, nàng mới đi vào sương phòng tìm Mãn Tuyết Nhi.
“Thích ăn hả?” Liễu Ngộ nhìn Liễu Niệm, ôn nhu hỏi.
Liễu niệm có hơi xấu hổ, nhưng vẫn gật gật đầu.
Phật tu là khổ tu, từ nhỏ đến lớn hắn đều sinh hoạt trong chùa, những đồ ăn vặt này được ăn qua rất ít. Nhưng ở độ tuổi này của hắn, vốn chính là thời điểm thèm được ăn quà vặt nhất.
Liễu Ngộ rút ra một viên kẹo hồ lô đưa vào trong miệng coi như là đã hưởng qua tâm ý của Lạc chủ.
Phần còn lại, hắn đưa hết cho Liễu Niệm.
“Ăn đi”
Ánh mắt Liễu Niệm khẽ sáng lên: “Cảm ơn sư huynh. Ăn những thứ này xong ta sẽ chán, sau này vẫn tiếp tục khổ tu thật tốt, không ham ăn nữa”.
Liễu Ngộ xoa nhẹ đầu hắn.
–
Trong sương phòng, Hành Ngọc cầm xâu kẹo hồ lô cuối cùng trong tay đưa cho Mãn Tuyết Nhi.
Chờ nàng ăn gần xong, cô mới lấy ra một quyển du ký.
Trang bìa cuốn du ký hiện lên nét cổ xưa, Mãn Tuyết Nhi trịnh trọng tiếp nhận, vuốt ve những nếp nhăn trên trang bìa.
“Đa tạ tiên tử.”
“Ta chỉ đang thực hiện lời hứa của chính mình mà thôi.” ‘
Hành Ngọc chần chừ: “Mạo muội hỏi một chút, ngươi có phiền nếu kể lại sự tình cho chúng ta nghe không?”
Mãn Tuyết Nhi có chút ngượng ngùng: “Ta chỉ sợ tiên tử không kiên nhẫn nghe.”
Nàng cam tâm tình nguyện nói ra.
Kỳ thực, Mãn Tuyết Nhi có chút tiếc nuối, nàng nghĩ, nếu như có thể gặp được vị tiên tử này sớm hơn một chút, có lẽ nàng đã không phạm phải một sai lầm lớn như vậy.
Nhưng mọi việc đã làm rồi, nàng có thể gặp được vị tiên tử này trước khi bị tâm ma ăn mòn triệt để đã là một loại may mắn.
“Chủ yếu là ta muốn cho Liễu Ngộ nghe một chút.” Được Mãn Tuyết Nhi cho phép, nàng đứng dậy ra ngoài sương phòng, nghiêng người gọi Liễu Ngộ và Liễu Niệm đang gặm hồ lô đường: “Vào đi.”
Sau khi ăn xong kẹo hồ lô, Mãn Tuyết Nhi bắt đầu chậm rãi kể về chuyện xưa của nàng.
Hôn sự với Lý phủ đã được định ra, sẽ không có khả năng thay đổi nữa. Hiểu được điều đó, dằn lại đau đớn thống khổ, Mãn Tuyết Nhi quyết định kìm nén tình cảm của nàng với Triệu Phàm, gả vào Lý phủ làm thê tử Lý Gia.
Thời gian đầu mới gả vào Lý phủ, Lý lão phu nhân, hai người con dâu cùng muội muội Lý Gia đều làm khó dễ nàng, thường xuyên nói bóng nói gió, trào phúng miệt thị.
Mãn Tuyết Nhi tính cách hướng nội, chỉ buồn khổ trong lòng. Một lần không thể chịu đựng được, nàng nói hết thảy những chuyện này cho Lý Gia, nhưng hắn lại lộ ra dáng vẻ vô cùng mất kiên nhẫn.
Từ sau lần đó, Mãn Tuyết Nhi không bao giờ oán giận qua một câu với trượng phu của nàng nữa.
Trở về nhà mẹ đẻ, che mẹ cũng chỉ thúc giục nàng phải bắt lấy tâm của Lý Gia, dùng nhà chồng trợ giúp cho nhà mẹ đẻ.
Những thứ này, nàng còn có thể nhịn được.
Nàng vốn là kiểu người luôn cúi đầu nhẫn nhục chịu đựng.
Mãi cho đến khi thành thân được bốn tháng, Lý Gia tham gia khoa thi cử thất bại.
Hắn tâm tình buồn khổ lấy rượu giải sầu, Mãn Tuyết Nhi đỡ hắn, giúp hắn thay quần áo, vậy mà.. Lý Gia tâm trạng không tốt, hắn dựa vào hơi rượu, tàn nhẫn tát Mãn Tuyết Nhi một bạt tai.
Đợi sau khi tỉnh rượu, hắn thành khẩn xin lỗi Mãn Tuyết Nhi. Nàng lấy nước mắt rửa mặt, nhưng bất luận là nhà mẹ đẻ hay người nhà chồng đều không có lấy một ai đứng lên bảo vệ nàng, cuối cùng nàng cắn răng tha thứ cho Lý Gia.
Nhưng sau ngày đó, Lý gia thay đổi ngày càng táo bạo hơn, chỉ không hài lòng một chút hắn liền động tay động chân với nàng.
“Một tháng trước, Lý Gia động thủ đẩy ngã ta xuống đất, bụng ta đập mạnh vào cạnh bàn. Lúc đó ta cũng không biết bản thân đã mang thai hơn một tháng, hài tử cứ như vậy mà mất đi.”
Nhắc lại chuyện xưa đầy thống khổ như vậy, Mãn Tuyết Nhi vẫn rất bình tĩnh.
Là loại bình tĩnh đã hoàn toàn tê liệt.
Đứa trẻ mất đi.
Không có ai đứng ra chỉ trích trượng phu nàng, ngược lại tất cả mọi người đều trách mắng nàng không bảo vệ tốt cho đứa nhỏ.
Trong khoảng thời gian đó, căn bản Mãn Tuyết Nhi đều không thể ngủ yên, chỉ cần vừa nhắm mắt, bên tai nàng sẽ vang lên tiếng khóc yếu ớt của hài nhi.
Bắt đầu từ lúc đó, ý niệm phản kháng nảy sinh lên từng chút một.
Hận ý thấu xương, ma khí nhân cơ hội này xâm nhập nội tâm nàng.
Dựa vào ma khí, một nữ nhân nhu nhược tay trói gà không chặt như nàng đã thành công giết chết trượng phu đang ở tầng thứ ba của luyện khí kỳ.
“Mọi chuyện chính là như vậy.” Mãn Tuyết Nhi nói.
Nàng mệt mỏi nhắm mắt lại.
“A di đà Phật.” Liễu Ngộ khẽ niệm câu Phật hiệu.
Chúng sinh đều khổ.
Đây chính là đau khổ mà Mãn Tuyết Nhi phải gánh chịu.
Liễu Ngộ nhìn về phía Hành Ngọc, truyền âm cho nàng: “Chỗ Lạc chủ có còn dư kẹo không?”
“Hả?”
Đang sững sờ, Hành Ngọc dường như đã đoán được hắn muốn làm gì rồi.
Nàng đưa một nắm kẹo mới cho hắn.
Liễu Ngộ đứng dậy, hai tay cầm lấy nắm kẹo giơ lên trước mặt Mãn Tuyết Nhi: “Ăn chút đi.”
Mãn Tuyết Nhi ngơ ngác: “.. Đa tạ đại sư.”
* * *Châu: Hahaha, đại sư thật có chút.. ngây thơ mà.