Rất nhanh đã 11 giờ, anh lại bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.
Trước kia thời điểm bất chấp làm việc anh ngẫu nhiên cũng xem TV vài lần, có một chương trình tạp kỹ tên là “Ẩm Thực Trung Hoa”*, giới thiệu món ăn dưới dạng một bộ phim tài liệu.
⌕ Chương trình “Ẩm thực Trung Hoa”
Lúc ấy anh xem, người trong chương trình này mỗi ngày ăn sáng xong liền chuẩn bị ăn cơm trưa, ăn xong cơm trưa liền chuẩn bị cơm chiều, cảm giác rất kỳ lạ, anh không thể tin được trên thế giới này có người như thế, mỗi ngày ngoại trừ ăn cơm thì chính là nấu cơm.
Hiện tại anh biết rồi, ờm, người rảnh rỗi như thế này đúng là vẫn có, giờ anh là một trong số đó đấy thôi.
Lý Tư Niên tham gia diễn đàn mỹ thực cũng là vì muốn giết thời gian, cho nên cũng lười cân nhắc kỹ lưỡng, anh chỉ định quay một ngày làm cơm ba bữa của mình như thế nào, chế tác cắt ghép, sau đó tải lên là được.
Cho nên buổi sáng quay sao thì buổi trưa y vậy.
Lúc tải lên video bữa trưa, video buổi sáng vẫn còn chưa được xét duyệt, Lý Tư Niên cũng không quan tâm nhiều, đăng lên xong liền đi ngủ.
Buổi chiều anh đi tìm nhà thiết kế bàn bạc cách trang hoàng tiệm cơm, khoảng 5 giờ trở về, lại quay thêm một cái video nấu bữa tối.
Lúc video đăng lên, hai video trước của anh đã được duyệt.
Lý Tư Niên chỉ là tùy tiện quay chơi chơi thôi, không ngờ hiệu quả rất tốt, hai video vừa mới đăng lên không bao lâu, lượt xem thế nhưng vượt qua 1 ngàn.
Nhưng mà anh cảm thấy lượt truy cập lớn như vậy cũng là do hoạt động anh tham gia đã nổi từ trước.
Click mở video, cách vài giây là sẽ có một bình luận chạy ngang qua.
– Cái video này lúc xem có cảm giác rất thoải mái.
– Cách làm còn rất chuyên nghiệp, không tệ.
– Trông rất ngon nha.
– Đm, tay của blogger đẹp thế!
Chờ đến khi thành phẩm bày ra, bình luận càng lúc càng nhiều hơn.
– Nhìn! Ngon! Quá!
– Tiêu rồi, tôi cũng muốn ăn điểm tâm sáng, đáng tiếc trời tối mất rồi.
– Bạn gì bên trên ơi, bạn có thể chờ sáng mai ăn tiếp.
– Muốn ăn điểm tâm sáng +1, ngày mai dậy sớm đặt cơm!
– Người Tứ Xuyên như tôi nhìn cũng thấy thèm.
Cuối video lúc anh ngồi ăn cơm là lúc bình luận bùng nổ nhất.
– A A A A A A A! Tôi không biết nên nói đồ ăn ngon hay là blogger ngon nữa! (tôi đùa đó hihi)*
⌕ Giải nghĩa
– Quả táo Adam này thật sự tồn tại sao? Tôi yêu rồi tôi yêu rồi*
⌕ Giải nghĩa
– Âm thanh này cũng tuyệt quá đi, cắn một miếng nước trào ra giống như trào tới miệng mình luôn!
– Đã đặt một hộp sủi cảo nhân tôm.
– Blogger không hồng, thiên lý không dung!!!*
⌕ Giải nghĩa
Lý Tư Niên xem xong hai video của chính mình, lúc thoát ra phát hiện số lượt nhấp cùng lượt yêu thích tăng lên không ít, còn có rất nhiều người tặng anh tiền xu.
Không ngờ hiệu quả tốt đến thế, ừm… nếu sau này mở tiệm cơm thấy mệt thì làm blogger mỹ thực nổi tiếng cũng tốt.
Tải xong video lên, Lý Tư Niên chơi thêm hai vòng Trái cây vui vẻ sau đó liền đi ngủ.
Tiệm cơm Lý Tư Niên không lớn, bài trí theo phong cách tối giản, tân trang sương sương hai tháng liền hoàn thành.
Sau khi để trống thêm một tháng cho mùi phòng sơn tán bớt, anh liền bắt tay chuẩn bị khai trương tiệm cơm
Qua ba tháng trồng trọt, vườn rau trước sân cũng đã phát triển kha khá, anh định khi tiệm cơm khai trương sẽ dùng rau nhà mình làm nguyên liệu nấu ăn.
Hoạt động mỹ thực bên diễn đàn C cũng rất nhanh đã tới thời gian bình chọn quán quân, Lý Tư Niên một ngày ba lần đăng video, thành công trở thành blogger mỹ thực cần mẫn nhất bảng.
Sự siêng năng của anh chỉ là một lý do thôi, ngoài ra, nội dung video của anh thực sự rất hấp dẫn người xem, nên khi hoạt động sắp kết thúc, tổng số phiếu bầu của anh đã đạt vị trí thứ ba trong số những người tham gia sự kiện.
Vị trí thứ nhất và thứ hai đều là những blogger lão làng đã hoạt động ở diễn dàn C hơn ba năm, không dễ gì mà vượt qua, nhưng mà vốn dĩ Lý Tư Niên tham gia chủ yếu chỉ là để chơi chơi, có vượt hay không cũng không có vấn đề gì.
Trịnh Minh trong khoảng thời gian này tuy rằng ngoài miệng nói không vui, trên thực tế tới nhà anh ăn cơm so với người khác còn cần cù hơn.
Sau khi hai người quen biết, Trịnh Minh còn dẫn theo vài bạn học của mình tới chơi. Bọn họ biết Lý Tư Niên nấu cơm để chuẩn bị mở cửa hàng, nên mỗi lần cơm nước xong đều sẽ viết cho anh các ý kiến nhận xét thật lòng. Lý Tư Niên biến đổi món ăn theo sở thích và khẩu vị của các bạn học sinh, trù nghệ càng ngày càng tinh tế.
Hôm nay tiệm cơm khai trương, hàng xóm trong thôn quen biết Lý Tư Niên đều tới giúp, Trịnh Minh tuy rằng mặt xụ một đống nhưng làm lại không ít hơn ai. Chuẩn bị lễ khai trương lại bận rộn thêm một tuần.
Rốt cuộc khi kỳ nghỉ hè sắp đến gần, nhà hàng nhỏ của anh cuối cùng cũng xuất thế. Lý Tư Niên ôm tâm trạng không màng danh lợi mở tiệm cơm, đến tên tiệm cũng đặt cực kỳ tùy tiện.
Tiệm cơm tên là ‘Quán Cơm’.
Trịnh Minh ngẩng đầu nhìn bảng hiệu phía trên, mặt không biểu tình mà quay đầu: “Anh thật sự không tính đổi một cái tên khác sao? Cái tên này thật sự không thu hút được khách hàng đâu.”
“Tôi cảm thấy rất tốt mà.” Lý Tư Niên vuốt cằm, nói: “Nếu là tôi, nhìn hai chữ trụi lủi này, tôi sẽ rất tò mò không biết đây là cửa hàng như thế nào, sau đó sẽ vào nếm thử.”
Trịnh Minh khóe miệng giật giật: “Người bình thường sẽ thấy cái nhà hàng nhỏ của anh ngay cả tên tuổi còn không có, bọn họ sẽ chê anh low sau đó quay đầu liền đi luôn, cảm ơn.”
Lý Tư Niên cười cười: “Tôi cảm thấy đặt tên gì không quan trọng, quan trọng là hương vị.”
“Anh cứ nói thẳng anh không biết đặt đi.”
“Không phải cậu biết rồi sao.” Lý Tư Niên đẩy cậu vào tiệm: “Đi, nhóc con, bữa ăn đầu tiên cửa hàng này là dành cho cậu, cậu là người đầu tiên ăn rau do tôi trồng đó, phải cảm thấy vinh hạnh đó nhé.”
“Tôi sợ bị độc chết.”
Lý Tư Niên định làm cho cậu một tô salad, đáng tiếc còn chưa bắt tay vào làm, Trịnh Minh đã bị mẹ thân yêu gọi về nhà phụ việc.
Vị trí nhà hàng được mở có vẻ hoang vắng, hơn nữa Lý Tư Niên quả thật không chú ý nhiều đến việc trang trí cửa tiệm cho lắm, đúng như lời Trịnh Minh nói, chỗ này của anh hoàn toàn không có ai tới.
Lý Tư Niên chán muốn chết mà nằm xuống bàn chơi không biết mấy ván Trái cây vui vẻ rồi, vẫn không có vị khách nào bước vô.
Anh có chút phiền muộn mà ngẩng đầu, chẳng lẽ thật sự tên cửa hàng có vấn đề? Hay là đi đổi tên mới?
Aizz, thôi, phiền lắm, vẫn là chơi Trái cây vui vẻ đi.
Ý tưởng sửa lại tên nhà hàng chỉ lóe lên trong đầu anh trong chớp nhoáng liền biến mất, Lý Tư Niên lại nằm bò xuống bàn tiếp.
Lại thêm hai ván Trái cây vui vẻ kết thúc, phỏng chừng là do trời cao nghe được cầu nguyện của Lý Tư Niên, cho nên khi anh chuẩn bị đóng cửa về nhà tập thể dục, ở cửa liền truyền đến tiếng động.
Lý Tư Niên quay đầu lại xem, một thanh niên mặc áo hoodie màu đen đẩy cửa bước vào.
Vị khách hàng đầu tiên của anh.
Hết chương 10