– Dạ? Đâu có! Không phải ạ. Làm gì có người để ý đến em chứ!
Mạc Cẩn cười gượng phủ nhận. Quan hệ giữa Cố Cảnh Ngôn và cô là gì? Là bạn bè ư? Trước khi chia tay cũng có thể cho là người yêu, còn giờ thì sao? Anh cũng chưa từng hứa hẹn gì rõ ràng…
– Sao thế được. Tiểu Cẩn chúng ta ưu tú như vậy, đàn ông muốn theo đuổi em nhiều đến mức có thể xếp thành một vòng vây quanh thành phố này đó – Cô Diệp quay đầu bàn với thầy Diệp – Em thấy thằng bé nhà anh Lâm không tệ chút nào, nhân phẩm diện mạo đều khỏi phải chê, có rảnh anh gọi nó đến dùng cơm giới thiệu hai đứa trẻ này để chúng quen biết nhau.
Những người già cả vốn đã không chịu ngồi yên, nay còn có chủ ý giúp cô sắp xếp việc xem mắt. Mạc Cẩn nghe xong thì hoảng sợ, một Cố Cảnh Ngôn bây giờ đã khiến cô không giải quyết được, cô thật sự không muốn chuốc thêm một người nữa. Vì thế trước khi hai người họ có cùng một suy nghĩ, Mạc Cẩn cố gắng lên tiếng xoay chuyển tình thế:
– Thầy Diệp, cô Diệp, không cần lo cho em đâu. Em còn chưa tốt nghiệp, lại còn trẻ, những chuyện tình cảm gì đó không cần phải vội, để từ từ đã.
Nếu để cho bọn họ biết một năm trước cô đã bị tên chết tiệt nào đó lừa gạt, không biết họ sẽ nghĩ gì… Có khi nào sẽ đau lòng nhức óc thay cho mình, sau đó mắng mình một trận vì tội sa đọa hay không nhỉ?!
Mạc Cẩn càng nghĩ càng cảm thấy khủng bố, không nhịn được rùng mình một cái, tháng tám trời rất nóng mà ta…
– Chuyện gì vậy Tiểu Cẩn? Sắc mặt em không được tốt lắm! – Cô Diệp quan tâm hỏi.
– À không, không có gì đâu. Em ăn cơm đây. Nè, đây là món cô thích…
Dùng cơm chiều xong, Mạc Cẩn nán lại trò chuyện một lúc, đến khi ra khỏi nhà Diệt Tuyệt sư thái đã là 9 giờ tối. Nghĩ lại, vẫn nên về kí túc xá thì hơn. Tuy rằng đồ đạc của cô vẫn chưa cầm về, còn để ở nhà Cố Cảnh Ngôn, nhưng đồ đạc trong kí túc xá vẫn còn đủ để cô vượt qua một đêm.
Có điều Mạc Cẩn không ngờ rằng vừa đến cổng trường đã thấy một chiếc xe hơi màu đen quen thuộc đậu dưới ánh đèn, một người đàn ông anh tuấn đang tựa vào cửa xe.
Cố Cảnh Ngôn nhìn thấy cô, nhưng cũng chỉ đứng đó, chờ cô đến gần mình.
– Sao về trễ vậy? Chúng ta về nhà đi – Cố Cảnh Ngôn ôm lấy Mạc Cẩn, nhẹ nhàng hôn lên gò má cô một cái.
Mạc Cẩn không có thói quen thân mật ở nơi công cộng. Dù bây giờ là buổi tối nhưng không có nghĩa là sẽ không ai thấy. Cô hơi tránh né một chút sau đó nhỏ giọng nói:
– Ăn cơm với thầy cô xong, em ngồi lại trò chuyện với cô* một chút.
(*) nguyên văn là sư mẫu
– Ừm. Chúng ta về thôi.
Vì phải chuẩn bị cho việc thực tập cả ngày, lại còn trò chuyện với thầy cô cả đêm, Mạc Cẩn thật sự rất mệt. Lên xe không lâu cô đã mơ màng thiếp đi, ngay cả khi đến nhà rồi cô cũng không tỉnh dậy.
Cố Cảnh Ngôn nhìn Mạc Cẩn ngủ ngon như mèo con, trong lòng cảm thấy như có người dùng lông chim nhẹ nhàng vuốt ve, khiến lòng anh vừa ngưa ngứa lại vừa dễ chịu.
Cố Cảnh Ngôn dịu dàng ôm lấy mèo con đang ngủ giống như đang ôm một bảo vật quý giá, dè dặt cẩn thận vì sợ làm cô tỉnh giấc. Mãi đến khi đặt cô lên giường đắp kín chăn, bật điều hòa trong phòng lên Cố Cảnh Ngôn mới thở phào nhẹ nhỏm.
Cố Cảnh Ngôn đứng bên giường ngắm nhìn Mạc Cẩn thật lâu, sau đó anh vào phòng tắm tắm rửa rồi mới trở về giường ôm cô gái nhỏ đang ngủ say vào lòng cùng chìm vào mộng đẹp.