“Đến nhà gỗ trước.”
Tạ Vi Ninh liền theo lời của giọng nói đi vào nhà gỗ, đến gần mới phát hiện tuy rằng nhà cửa đơn sơ nhưng diện tích lại không nhỏ.
Nàng đẩy cửa viện bước vào, nhà gỗ tự động mở cửa lớn cho nàng, nhìn toàn bộ phòng đều treo các loại giá ngọc trúc phiến, mặt bên khác là một vài cuốn sách, nhìn vào trong là các loại pháp bảo, phù chú, linh thạch… chói mù mắt. Bọn chúng được phân loại đến các vị trí theo quy tắc, còn có một nơi đặt các loại thiên tài địa bảo.
Không hổ là Ma Tôn, giàu có.
“Trong ngọc trúc ghi lại nhiều loại pháp thuật ta từng học.”
“Ngày thường ngươi rảnh rỗi thì có thể vào Thần phủ học tập. Làm Ma Tôn, ngươi không thể đến cả mấy pháp thuật cơ bản cũng không biết.”
“Sách còn lại là công pháp vô dụng đối với ta.”
“Tiên giả thành Kim Tiên, Linh phủ thăng Thần phủ, Ma giả thành Ma Tướng, cũng sẽ như thế.”
Hắn xem nàng là phàm nhân, lúc này nói thêm vài cảnh giới tương quan.
“Tiên thành Huyền Tiên, Ma thành Tu La, sẽ tạo ra Linh phủ.”
Tạ Vi Ninh đã đọc qua tiểu thuyết, sợ hắn lại phổ cập một đống thiết lập truyện tại đây, vội vàng nói: “Ta biết ta biết, ta biết mấy thứ này!”
Người Tiên giới vào cảnh giới Kim Tiên cũng như các bậc sau, sẽ phải tham gia Đại hội tiên phẩm, sau đó đảm nhiệm các chức vị theo thứ bậc, làm việc cho Tiên Đế và Tiên giới giống như đi làm.
Ma giới qua bậc Tu La, sẽ thành Ma Tướng, mọi vị trí và trách nhiệm cũng như tên gọi, trong đó cũng phải tỷ thí với nhau một trận, phân chia dựa vào mạnh yếu, lãnh ít thì mấy vạn nhiều thì mười mấy vạn binh.
Chẳng qua Ma giới không có Ma chủ, các Ma Tôn tự xây thành trì chia nhỏ Ma giới, cho nên hiện tại dưới trướng kẻ có cảnh giới Ma Tướng thậm chí không tới mười vạn người, mấy vạn người đã xem là nhiều rồi.
Phong Thầm điềm tĩnh nhìn về phía nàng, nhíu mày lại, thấy nàng không giống nói dối mới từ bỏ.
Nói tiếp: “Có được Linh phủ, có thể xem như túi Càn Khôn mà dùng. Ngươi có biết không?”
Tạ Vi Ninh được hắn nhắc mới nhớ ra, gật đầu nói: “Biết.”
Cấp bậc trong Tiên giới chia thành Tiên Linh, Chân Tiên, Huyền Tiên, Kim Tiên, Thượng Tiên, Tiên Quân, Tiên Tôn, Tiên Đế.
Huyền Tiên đã có thể có được Linh phủ, nghe thì rất dễ dàng nhưng người bình thường nếu muốn vượt qua Chân Tiên tiến vào Huyền Tiên, ít thì mấy chục năm, nhiều thì cũng có thể tới mấy trăm năm.
Nhưng với Đế Nữ, bậc Huyền Tiên này có chút không đủ.
Suy cho cùng, từ nhỏ Đế Nữ đã mang linh khí thiên địa, còn kế thừa một phần thiên phú từ Tiên Đế Tiên Hậu, vừa ra đời đã là Chân Tiên, chỉ cách Huyền Tiên một bước. Nhưng thành niên nàng ta mới vào Huyền Tiên, sau đó không còn tăng nữa, một lòng nhào vào tình yêu, kiêu căng ngang ngược, ức hiếp kẻ yếu, điều này khiến rất nhiều người xem thường nàng ta.
Nghĩ như thế, Tạ Vi Ninh nhìn đến ánh mắt thâm trầm của Ma Tôn.
Dùng khuôn mặt nàng lộ ra biểu cảm như vậy, thực sự rất dọa người.
“…Sau khi ta vào cơ thể Đế Nữ, từng tìm hiểu một chút.” Tạ Vi Ninh giải thích.
Phong Thầm: “Vậy vì sao ngươi không hủy chiến thư.”
Tạ Vi Ninh: “…Không kịp. Huống hồ, ngươi sẽ đồng ý hủy chiến sao?”
Phong Thầm hiếm khi liếc nàng thêm một cái: “Đúng thật là sẽ không.”
Quay về chủ đề chính.
“Ngươi đã hoàn toàn sử dụng được Thần phủ, một ý niệm là có thể điều động thần thức.”
Giọng nói của hắn dần suy yếu, có lẽ sắp thoát ra ngoài rồi.
“Tâm niệm sở động, rời khỏi Thần phủ.”
“Đừng để ta chờ quá lâu.”
Phong Thầm cười lạnh một tiếng, hoàn toàn rời khỏi Thần phủ.
Tạ Vi Ninh đứng yên tại chỗ, ngẩng đầu nhìn bốn phía, sau một lúc mới rời đi.
Lúc mở mắt, hai người ngồi đối mặt trên giường.
Phong Thầm lấy Thông Lục Nghi dưới đầu giường, ném vào ngực nàng.
“Thử đi.”
Có lẽ người nhỏ kia sợ nàng lại ra tay, trong lòng nàng nghĩ đến điều gì chớp mắt sẽ ra ngay, bao gồm thần thức này chỉ vừa hơi động trong lòng đã cảm nhận được một tia sức mạnh chảy qua.
Thông Lục Nghi sáng lên.
.
Hộ Thiên Vệ và Ma tu ở bên ngoài đợi một lúc lâu, khoảng trời u ám này cũng trở nên tối tăm không ít.
Lúc nửa vầng trăng rằm treo trên bầu trời, người bên trong mở cửa ra trước hàng vạn con mắt.
Cách một khoảng rất xa, mọi người nháo nhào xông lên.
Không đợi bọn họ nhiều lời, Ma Tôn hờ hững nói: “Chuẩn bị một gian phòng cho Đế Nữ.”
Đám người hoảng hồn.
Hộ Thiên Vệ liền nói ngay: “Không thể! Không được! Bọn ta lập tức về ——”
Đế Nữ ngắt lời: “Ở gian trong Tây viện kia là được.”
Hộ Thiên Vệ: “Đế Nữ!!”
Đế Nữ quét mắt qua, bọn họ tức khắc im lặng.
Lúc này nàng mới gọi: “Phù Ngạn.”
Phù Ngạn nén sự khiếp sợ dưới đáy lòng, tiến lên đáp: “Có nô tỳ.”
“Ngươi đi theo bọn họ dọn dẹp phòng trước.”
Rất có ý muốn ở lại Ma giới này mấy đêm.
Hộ Thiên Vệ thốt ra một câu: “Đế Nữ, tuyệt đối không được. Nơi này là Ma giới, chẳng lẽ ngài muốn ở lại mấy ngày sao?”
Lời này khiến Ma tu bên cạnh không vui, nhảy ra nói: “Ngươi có ý gì! Vô Niệm Thành này của ta không chứa nổi một Đế Nữ của các ngươi à?!”
“Đủ rồi!”
Ma Tôn quát một tiếng nghiêm nghị, Ma tu lập tức lui về.
Ánh mắt hắn lại quét qua Hộ Thiên Vệ, khiến trái tim người phía sau không khỏi run rẩy.
Đế Nữ chậm rãi bổ sung: “Chỉ ở hai ngày.”
Trước khi tới hắn đã biết, Tiên Đế Tiên Hậu đã vào Quan Thế đài năm ngày, nhiều nhất hai ngày, bọn họ xuất quan nhận được tin tức nhất định sẽ phái người tới tìm.
Hắn nhiều nhất chỉ có thể ở lại hai ngày.
Hơn nữa, bản thân Ma Tôn cũng không thể nhịn được nữa.
Kiếp Sát âm thầm quan sát từ xa, chen người lên trước, đến bên cạnh Ma Tôn, ghé tai thấp giọng nói: “Tôn chủ, buổi tối cần chuẩn bị thêm chút gì không?”
Tạ Vi Ninh đột nhiên lạnh sống lưng, nhìn vào mắt Phong Thầm, chống chọi áp lực, cũng thấp giọng nói: “Không cần.”
Kiếp Sát: “Vâng! Thuộc hạ hiểu rồi.”
Thì ra còn chưa tới bước kia. Cũng chẳng mấy ngạc nhiên.
Tôn chủ có thể vẫn chưa thông suốt.
Kiếp Sát lại nhỏ giọng nói: “Thuộc hạ chắc chắn sẽ chuẩn bị phòng tốt nhất cho Đế Nữ.”
Tạ Vi Ninh: “…Ừm.”
Cảm thấy có chút vi diệu, nhưng hình như cũng không có gì là không đúng.
Kiếp Sát hào hứng rời đi.