Môi Hàn Thiên Nhược mím chặt thành đường thẳng, nói như đúng rồi: ”Tôi không biết làm việc nhà”
Măc Âu ”phụt” nước vừa mới uống ra cả sàn nhà, sững người toàn tập: ”Hể”
Đột nhiên nghĩ tới vấn đề nào đó, cô vỗ đầu một cái rồi nhìn anh cười nói: ”Ừ nhỉ! Tôi quên mất anh cũng là một đại thiếu gia luôn có người phục vụ. Xin lỗi xin lỗi! Chuyện quan trọng như vậy mà tôi lại quên béng mất. Được rồi!! Ăn sáng xong tôi dạy anh cách làm việc nhà. Ở nhà tôi thì anh chắc chắn phải học cách làm một người vô danh, sống một cuộc sống bình thường, cơm canh đạm bạc. Chứ không giống lúc anh còn là đại thiếu gia của Hàn gia luôn có người phục vụ 24/24, đồ ăn đều là sơn hào hải vị. Như thế nào? Anh có chịu khổ được không???”
Hàn Thiên Nhược gật đầu: ”Tôi không ngại”
Mặc Âu mỉm cười nhìn anh – một con người tuy giàu nhưng không kiêu thì cảm thấy hài lòng gật đầu: ”Rất tốt, được rồi để tôi đi chuẩn bị đồ ăn sáng còn anh cứ ngồi đó đi, muốn làm gì thì làm”
Hàn Thiên Nhược gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Sau khi Mặc Âu đi vào phòng bếp. Ngoài phòng khách chỉ còn lại Hàn Thiên Nhược. Anh đưa mắt liếc nhìn xung quanh căn nhà. Cả căn nhà được trang trí rất đơn giản nhưng nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy được sự đặc biệt riêng trong từng không gian một. Tất cả đều được tô điểm bằng sắc màu ấm chứ không quá lòe loẹt, cầu kì kiểu cách, hay một gam màu xám trắng lạnh lẽo như biệt thự riêng của anh.
Lúc này trong phòng bếp vọng ra âm thanh trong trẻo của Mặc Âu: ”Thiên Nhược, vào ăn được rồi”
Hàn Thiên Nhược nghe vậy thu hồi tầm mắt lại, lững thững bước vào phòng ăn.
Trên bàn chỉ có hai đĩa bánh mì phét mứt hoa quả, thêm mỗi người một quả trứng rán, và một cốc sữa đậu nành ấm nóng, tỏa mùi thơm nghi ngút khắp phòng. Hàn Thiên Nhược nhìn món ăn trên bàn thì không hiểu sao lại có cảm giác như vợ mình đang chuẩn bị bữa sáng tình yêu cho chồng vậy. Anh liên tưởng hình như quá xa vời rồi. Nhưng mà đây cũng chính là điều anh khao khát có được. Đơn độc đã lâu nên bây giờ anh chỉ có một mong ước nhỏ nhoi đó là có một gia đình nhỏ luôn mong ngóng đợi anh trở về. Nhưng cuộc đời là trớ trêu thay, ai mà ngờ được người phải mong ngóng chờ đợi mọi người trong gia đình trở về lại là anh. Tuy hơi tội mà thôi cũng kệ.