“Lý tướng quân, các ngươi tất cả đều lui ra, không cho ai đi theo.” Thịnh Tường Trinh lạnh lùng ra lệnh.
Giỡn hoài, hắn cùng với người trong lòng đi thăm nơi chốn cũ, bọn họ một đống người ở bên cạnh đi tới đi lui quan sát phong cảnh, như vậy hắn với Thạch ca ca còn làm ăn được gì sất?
“Chính là, tiểu vương gia…” Lý Tướng quân sốt ruột nói
“Lớn mật, đây là quân lệnh…”
“Đúng vậy, thuộc hạ tuân mệnh…”
Thịnh Tường Trinh cùng Lý Thanh Thạch hai người xuống ngựa, sợ khiến mọi người xôn xao cho nên không dám đi lên phía cửa, mà lặng lẽ tiến vào từ cửa sau
“Thật hoài niệm a…”
Hồi tưởng lại tình hình hai người thiếu chút nữa sinh ly tử biệt lúc ấy, Thịnh Tường Trinh bất giác ngã vào lòng ngực của người trong lòng.
“Thạch ca ca…”
“Tiểu Trinh…”
Ngay lúc hai người thâm tình nhìn nhau, thiên lôi giáng cho phát sét phá hỏng không khí tiệt.
“Ha ha…đây không phải Thạch ca ca anh tuấn uy vũ, bổn vương vô cùng ngưỡng mộ hay sao?”
Một tiếng cười tà ác phi thường đáng ghét từ sau lưng hai người truyền tới.
“Y Lý vương tử, ngậm ngay cái miệng thối của ngươi lại cho bổn vương! Thạch ca ca cũng là cho ngươi kêu sao? Đúng là không biết xấu hổ.” Thịnh Tường Trinh xoay người lại, hung hăng nhìn chăm chú vào kẻ lưu manh không biết liêm sỉ trước mắt.
Chỉ thấy một dáng người gầy, tuyệt mỹ tú lệ, xinh đẹp như nữ tử, cười dài, ánh mắt thèm khát nhìn Lý Thanh Thạch.
Nguyên lai người này đúng là Y Lý vương tử của nước láng giềng của Song Long quốc, hắn phụng mệnh phụ vương đến chúc mừng tân quốc vương Song Long quốc đăng cơ, không ngờ lại đối với Lý Thanh Thạch cao lớn uy vũ vừa nhìn đã chung tình.
Đừng nhìn Y Lý vương tử ra vẻ như nữ tử, kỳ thật hắn thích nhất chính là được làm nhục các nam nhân cơ thể cường kiện, cao lớn hùng tráng. Cho nên khi vừa nhìn thấy Lý Thanh Thạch cao lớn giống như một ngọn núi nhỏ cao ngất liền lập tức bị mê hoặc thần hồn điên đảo. (sở thik kì quặc nhở =]])
“Kỳ quái, bổn vương cao hứng kêu Thạch ca ca, ngươi quản được sao? Ngươi là gì của Thạch ca ca chứ?” Y Lý vương khinh thường hỏi lại.
“Thạch ca ca, ngươi nói cho hắn, bổn vương là gì của ngươi a?” Thịnh Tường Trinh híp mắt, hung ác nham hiểm nhìn người trong lòng, bộ dáng như rằng “nếu ngươi dám nói gì làm cho bổn vương không hài lòng, ngươi nhất định phải chết”
Lúc đó Thạch Đại Đầu suy nghĩ đơn giản căn bản không phát hiện hai người đang khẩn trương giằng co, Tiểu Trinh hỏi hắn cái gì, hắn liền thành thật đáp cái đấy.
“Tiểu Trinh là nương tử của Thạch Đại Đầu a. Trước kia là ta rất ngốc, hắn hỏi ta có nghĩ tới việc cùng hắn thành thân không, ta nói không có. Hắn liền thương tâm đến hộc máu. Hiện tại ta đã biết ta ham muốn Tiểu Trinh, Tiểu Trinh cũng yêu ta. Cho nên Thạch Đại Đầu đương nhiên muốn lấy tiểu Trinh làm nương tử của ta a, chính là không biết Tiểu Trinh bây giờ còn nguyện ý hay không?”
Người trong lòng một phen nói như thế làm cho Thịnh Tường Trinh nghe được tâm rạng rỡ như hoa nở, cảm động mà mãnh liệt nhào vào lòng hắn.
“Thạch ca ca, ta hảo yêu ngươi. Ta đương nhiên nguyện ý. Ta muốn làm nương tử của Thạch ca ca.”
“Thật vậy chăng? Thật tốt quá! Tiểu Trinh!”
Y Lý vương tử xem hai người ngu ngốc như nhau, nhào vào ôm nhau, lập tức không cam lòng mà nói.
“Hừ, ngươi so với ta là gặp Thạch ca ca sớm mà thôi, có gì đặc biệt hơn người? Thạch ca ca, có một ngày ngươi chán ghét hắn, hoan nghênh tìm đến bổn vương. Bổn vương kinh nghiệm phong phú, kỹ xảo cao siêu, tuyệt đối sẽ làm ngươi dục tiên dục tử, cao trào liên tục.” (cái này mà cũng tự hào =]])
“Hừ, yên tâm, tuyệt đối không có ngày đó, ngươi mau cút đi. Hay là ngươi muốn ở lâu thêm chút thưởng thức bổn vương cùng Thạch ca ca ngươi hoan ái?”
“Hừ, bổn vương nhìn những thứ không sạch sẽ đó chỉ sợ dài lỗ kim**.”
“Ngươi nói cái gì ngươi ——”
“Các ngươi thật độc mồm. Tiểu Trinh, ngươi mau nhìn, đám bồ câu kia thoạt nhìn ăn hảo hảo ngon, Thạch Đại Đầu muốn ăn nhũ chim nướng a” Lý Thanh Thạch nhìn trên mặt đất một đống bồ câu, lập tức thèm nhỏ dãi ba thước, bất quá trong lúc đó hắn vô tình phát hiện một chuyện kỳ quái.
“A, tiểu Trinh, ngươi xem, trên chân bồ câu có buộc vật gì kìa!”
“Buộc vật gì? Đại khái là bồ câu đưa tin thôi.” Thông minh như Thịnh Tường Trinh liền lập tức đoán được.
“Oa, bồ câu còn có thể truyền tin a, hảo thông minh nha!” Lý Thanh Thạch vui vẻ nở nụ cười.
Thịnh Tường Trinh cùng Y Lý vương tử thấy thế lập tức bị nụ cười tươi của con người cao lớn không tả được này làm thần hồn điên đảo.
“Hảo đáng yêu, thật sự hảo đáng yêu.”
Hai người thân phận cao quý, tuyệt sắc mỹ nhân xinh đẹp như hoa, hai mắt si mê lớn tiếng thét chói tai.
“Uy, cái tên bất nam bất nữ này cũng muốn Thạch ca ca của bổn vương sao, mau biến đi.” Thịnh Tường Trinh nhìn kẻ như con gái kia nhìn người trong lòng mình chảy nước miếng, lập tức khó chịu nói
“Hừ, nhìn thì cũng bị mất miếng thịt sao? Ngươi có phải hay không không tin tưởng chính mình, sợ Thạch ca ca sẽ bị bổn vương xinh đẹp ta câu dẫn đi mất. Ha ha…”
“Ngươi nằm mơ đi. Chỉ bằng mình ngươi —— a, Thạch ca ca, cẩn thận!”
Chỉ thấy Thịnh Tường Trinh kêu to, phi người về phía trước, một chưởng đánh ra, con diều hâu đang trên đường lao xuống từ không trung lập tức bị đánh gục. Diều hâu đáng thương nhìn bữa tiệc bồ câu lớn trên mặt đất, miếng ăn đã lên đến miệng, vậy mà giữa chừng còn gặp Diêm La Vương.
“Thạch ca ca, ngươi có sao không?” Thịnh Tường Trinh sốt ruột liền nâng người trong lòng bị ngã xuống đất dậy.
“Ta không sao, chỉ là mấy con bồ câu này bị ta đè…” Lý Thanh Thạch nhìn sau mông của mình, xuất ra mấy mảnh bồ câu.
“A, Tiểu Trinh, đây là bồ câu truyền tin, ngươi xem, nơi này còn có tin. Tiểu Trinh, ngươi đến xem tin này là viết cho ai? Chúng ta giúp nó đem tin đi đi. Dù sao cũng là ta hại chết nó rồi.”
“Được rồi, để bổn vương xem”
Thịnh Tường Trinh lơ đễnh lấy qua tờ giấy. Không nghĩ tới ánh mắt hắn như điện, vừa nhìn qua liền một phen hừng hực lửa giận.
“Lý tướng quân! Mau vào đây cho bổn vương!”
Khánh Tường thân vương gầm lên giận dữ, khiến Lý Phi sợ tới mức hồn bay phách tán – hồn vía lên mây, lập tức phi từ bên ngoài miếu vọt vào.
“Có mạt tướng”
“Lý tướng quân, ngươi viết văn không tồi a”
“A? Mạt tướng không hiểu ý của vương gia”
“Cái này đã hiểu chưa?” Thịnh Tường Trinh cười lạnh chỉ trên mặt đất mảnh bồ câu cùng tờ giấy trên tay mình.
“Ô…vương gia tha mạng vương gia tha mạng…Mạt tướng cũng chỉ là bất đắc dĩ…”
Mẹ ơi, sự việc đã bại lộ, mệnh đến đây là hết. Lý Phi nhăn mày nhíu mi khổ sở nghĩ.
“Bị bất đắc dĩ a…Bổn vương biết chuyện này nhất định là hoàng huynh bức ngươi làm, dù sao ngươi cũng là vô tội.”
“Tạ ơn vương gia nhìn rõ mọi việc.” Lý Phi cảm động đến rơi nước mắt.
“Bất quá ngươi lỗi nặng không có, nhưng lỗi nhỏ không thể bỏ qua. Như vậy đi, vị này Y Lý vương tử vừa đến Song Long quốc, rất không thông thuộc địa hình, ngươi liền hảo hảo đi cùng hắn thưởng ngoạn hai ngày, xem như lập công chuộc tội. Thế nào?”
“Mạt tướng tuân chỉ, nhất định hảo hảo cùng bối Y Lý vương tử du ngoạn, tuyệt đối sẽ làm vương tử phi thường tận hứng, xem như ở nhà.” Lý Phi nghe được vương gia không trách phạt hắn, lập tức vui vẻ nói.
“Vậy kính nhờ Lý tướng quân” Thịnh Tường Trinh lộ vẻ ‘hồn nhiên’ tươi cười “Y Lý vương tử, ngươi xem ta đưa người này cho ngươi thế nào? Về sau ngươi cũng đừng đến quất rầy ta cùng Thạch ca ca nữa.”
“Này sao…” Y Lý vương tử từ từ nhìn đến Lý Phi tướng quân kia một tư thế oai hùng tỏa sáng, nước miếng đã chảy ròng ròng “Bổn vương phi thường vừa lòng, bổn vương sẽ không quấy rầy hai vị nữa. Ha ha…Tiểu mỹ nhân, chúng ta nhanh đến mặt sau đi vui vẻ chút đi”
Lý Phi vẫn còn chưa rõ lắm vì sao mình bị gọi là tiểu mỹ nhân, cũng còn không hiểu mình phải nhanh chóng làm cái gì, đã thoạt bị Y Lý vương thoạt nhìn nhu nhược nhưng thực lực lớn vô cùng này ngang ngạnh kéo dài tới rừng cây phía sau.
“Vương tử, ngươi muốn làm gì? A —— ngươi cởi quần của ta để làm gì? Không cần a —— Cứu mạng ——”
“Hai vị chậm rãi hưởng thụ. Ta cùng Thạch ca ca đi trước một bước. Lý tướng quân, ngươi bảo trọng a, ha ha…”
Mặc cho tiếng thét chói tai cực kỳ bi thảm vang thấu tận trời, Thịnh Tường Trinh mang theo Thạch Đại Đầu hoàn toàn không hiểu chuyện gì, nhanh chóng rời đi.
“Gian tế” đáng thương cứ như vậy bi thảm bị “gian” cưỡng, đến mức khóc trong lòng cái tên ngược thị cuồng ma mà dần mất đi ý thức…
Trước khi Lý Phi hôn mê, hắn chỉ có một ý niệm trong đầu: về sau nhất định phải lập giáo huấn cho toàn bộ con cháu Lý, tình nguyện làm trâu làm ngựa, chứ cũng không làm “gian tế”…
*: chữ ba mùa thu nguyên gốc là “tam thu”. Câu này xuất phát nguồn gốc từ một câu thơ khá nổi tiếng ở Trung Quốc “nhất nhật bất kiến như tam thu hề” nghĩa là “một ngày không gặp mà dài như ba mùa thu qua” (Tử An’s note ^^)
**: câu này chắc là câu thành ngữ hay tục ngữ gì đó của Trung Quốc, thật xự cả 2 đứa chẳng bik dịch sao nữa nhưng theo bạn hiểu thì nôm na giống như mắt bị hỏng T__________T. Ai có cao kiến có thể thoải mái cm đóng góp nha!