“Bác sĩ, bác sĩ!” Cấp dưới định chạy ra ngoài gọi bác sĩ nhưng lại bị Phục Việt ngăn lại: “Không sao, tôi tự đi tìm bác sĩ.” Hắn nhíu mày chịu đau, phân phó: “Mọi người cứ tiếp tục.”
Lúc Phục Việt tới tìm, Trần Cảnh An đang tiêm cho một cô bé. Dáng vẻ của y rất dịu dàng, thấy cô nhóc sợ sệt, Trần Cảnh An xoa đầu, bảo nhóc nhắm mắt lại.
“Mở mắt ra nào!” Trần Cảnh An tháo nịt cầm máu ra: “Nhìn xem, anh đã nói là không đau mà, phải không?”
“Wow, thật sự không đau luôn!” Cô bé mừng rỡ nói: “Anh, em mong sau này chỉ tìm anh để tiêm thôi!”
“Bé ngốc.” Trần Cảnh An nở nụ cười: “Đáng lẽ em phải hy vọng sau này không bao giờ phải tiêm mới đúng chứ.”
Cảnh tượng trước mắt quá đẹp, Phục Việt không muốn phá vỡ. Nhưng Trần Cảnh An vẫn thấy được hắn, y lập tức đứng dậy: “Anh bị thương sao?”
“Ừ.” Phục Việt cảm thán: “Bị xà nhà rơi vào.”
Trần Cảnh An dẫn hắn vào, để hắn ngồi xuống, cắt lớp áo phòng hộ và quân trang của Phục Việt, để lộ phần vai trái đã bị thương, máu thịt lẫn lộn.
“Không đau sao?” Trần Cảnh An hỏi người đàn ông đang giả vờ bình tĩnh trước mặt.
“An An, em gầy.” Phục Việt nhìn y, thở dài: “Đã nửa tháng tôi chưa nhìn thấy em.”
Trần Cảnh An dừng tay, một lúc sau mới nói: “Mỗi người một việc, như vậy rất tốt.”
Y lấy Povidone (*) khử trùng cho Phục Việt, nhất thời cả hai cùng không nói năng gì nữa.
(*) Povidone: dùng để tiệt trùng.
Trần Cảnh An thành thạo băng bó cho Phục Việt, dặn dò hắn những điều cần lưu ý, sau đó thông báo: “Ngày mai tôi sẽ trở về.”
“Ừ.” Phục Việt đứng lên, định nói với Trần Cảnh An rằng nửa tháng này y tuyệt lắm, mạnh mẽ hơn so với tưởng tượng của hắn rất nhiều. Nhưng cuối cùng, hắn chỉ nói: “Thuận buồm xuôi gió.”
Trần Cảnh An gật đầu, đáp lại: “Cũng chúc anh mọi việc đều thuận lợi.”
Lại là chúc anh mọi việc đều thuận lợi.
Miệng vết thương của Phục Việt bỗng dưng đau nhói. Hắn nhớ lại gió bắc gào thét không cho ai ngủ tại doanh trại khép kín, cả trận bão tuyết trên pháp trường có thể khiến người ta đóng băng, và cả câu hỏi mà bản thân hắn không dám hỏi ra thành lời.
Bỗng nhiên Phục Việt trở nên dũng cảm hơn, hắn gọi y lại, hỏi: “Trần Cảnh An, nước mắt của em lúc ở doanh trại khép kín là dành cho tôi sao?”