Cũng có fans dường như qua sự việc này đã thấy rõ được Từ Đồng Vũ không giống như những vì họ nhìn thấy, lẳng lặng bôi đen ảnh đại diện, tuyên bố thoát fan trong âm thầm.
Thấy fans của Từ Đồng Vũ quằn quại, Chu Duy Hoà thích thú như thể được nhìn thấy dáng vẻ quằn quại của gã.
Nhưng nhìn vào đó, Chu Duy Hoà phát hiện ra số người chỉ trích Từ Đồng Vũ giảm dần và dồn toàn bộ lực tập trung lên Vu Phi.
Là một sinh viên của Học viện Điện Ảnh, Chu Duy Hoà cũng coi như là nửa người của giới giải trí, vậy nên có thể nhìn ra đội quan hệ công chúng của Từ Đồng Vũ ra tay rồi, mục đích là đưa gã tránh ra khỏi chuyện này.
À há, lúc cần thì là anh em tốt, không cần nữa thì ông chết thay tôi trước đi vậy.
Chu Duy Hòa cười thầm trong lòng.
Cậu ta lại cảm thán với Ninh Chu: “Từ Đồng Vũ cướp vai diễn của mày và giờ là quả báo đến.”
Mặc dù đội quan hệ công chúng đã kéo Từ Đồng Vũ ra khỏi chuyện này nhưng sau sự việc gã cũng phải bị lột mất một lớp da, thiết lập quân tử khiêm tốn sụp đổ.
Không biết cảm xúc bây giờ của Từ Đồng Vũ như thế nào nhỉ? Chu Duy Hòa cứ nghĩ đến đó là muốn cười.
Ninh Chu không phản bác lại lời nói của Chu Duy Hoà.
Ngay cả khi không có Từ Đồng Vũ, cậu cũng sẽ không nhận bộ phim này.
Trước khi đoàn làm phim “Thanh xuân ngợi ca” đến Học viện Điện ảnh thử vai, Ninh Chu đã gặp qua nhà sản xuất trong văn phòng của giáo sư.
Khi ấy giáo sư có việc phải trả lời một cuộc điện thoại.
Không có giáo sư, bản chất thật sự của nhà sản xuất lập tức bại lộ. Đôi mắt lướt từ trên xuống dưới đánh giá Ninh Chu, ánh mắt tràn ngập dục vọng dơ bẩn, cả trong và ngoài lời nói đều có ý muốn quy tắc ngầm với Ninh Chu.
Nếu giáo sư không quay về kịp thời, chưa biết chừng nhà sản xuất sẽ “được” nâng ra khỏi văn phòng.
Hiện tại những công kích trên mạng về cơ bản là nhắm vào Vu Phi, các tác phẩm trước đây của Vu Phi đã bị cư dân mạng đào lại và chế diễu là thứ vô dụng.
Ninh Chu cảm thấy nhàm chán sau khi lất mở vài trang, vì vậy cậu đã thoát Weibo và mở WeChat.
Ngón tay chọc chọc vào ảnh đại diện của Tưởng Hàng Đình, nhìn chằm chằm vào box chat một lúc lâu rồi mới nhập tin nhắn.
Chu Tử: Tưởng tiên sinh, cảm ơn anh.
Ngay khi Vu Phi nhắm vào cậu thì lịch sử đen bị tung ra. Mấy lời chửi rủa cậu trên mạng đều biến mất không một dấu vết.
Vừa nhìn đã biết là Tưởng Hàng Đình ra tay.
Trong lòng Ninh Chu như có dòng chảy ấm áp, ngập tràn và ấm áp toàn thân.
Cậu không nhịn được che miệng cười to.
Một tiếng thông báo từ điện thoại vang lên, Tưởng Hàng Đình trả lời tin nhắn.
Tưởng Hàng Đình: Đây là việc tôi nên làm.
Điên cuồng ám chỉ: Tôi trưởng thành ổn trọng, tôi rất đáng để dựa vào, em có thể trực tiếp nói với tôi và không cần phải giấu giếm.
Việc giải quyết các vấn đề cho em là trách nhiệm không thể trốn tránh khi làm bạn trai của em.
Tất nhiên, mấy lời này Tưởng Hàng Đình chỉ dám hò hét trong lòng, là một người đàn ông trưởng thành, trước hết không được để lộ cảm xúc ra bên ngoài, nhất định phải là dáng vẻ dù Thái Sơn có sập trước mặt thì cũng không biến sắc.
Sau khi Tưởng Hàng Đình củng cố thiết lập nhân vật của mình, hắn đợi Ninh Chu trả lời, nhưng sau vài phút, hắn vẫn không đợi được.
Hắn cau mày, đang định gọi cho cậu thì Ninh Chu cuối cùng cũng nhắn lại.
Chu Tử: Tưởng tiên sinh, em muốn gặp anh.
Nhìn thấy tin nhắn như này, Tưởng Hàng Đình không cảm thấy vui mà còn nhíu mày, không chút do dự gọi cho Ninh Chu.
Hắn không biết tại sao Ninh Chu lại đột nhiên gửi cho hắn một tin nhắn như vậy, nhưng hắn có dự cảm trong mấy phút cậu không trả lời tin nhắn của hắn nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Vừa gọi điện cho Ninh Chu, Tưởng Hàng Đình vừa vơ lấy chìa khoá xe, định trực tiếp đi tìm cậu.
–
Vài phút trước, Ninh Chu vừa nhận được tin nhắn của Tưởng Hàng Đình, còn chưa kịp đọc thì điện thoại đã vang lên.
Cậu nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình, ánh mắt tối lại.
Chuông điện thoại cứ reo mãi, Ninh Chu không nghe, cũng chẳng biết cậu đang suy nghĩ cái gì.
Mãi cho đến khi Chu Duy Hoà khó hiểu mà nhìn cậu: “Sao không nghe điện thoại đi?”
Bấy giờ Ninh Chu mới cầm điện thoại đi ra ban công, bấm nghe.
“Mẹ.” Ninh Chu gọi người bên kia đầu dây, nhưng trong giọng nói lại không có một chút cảm xúc nào.
Giọng nói dịu dàng của Trương Dao từ trong điện thoại truyền đến: “Bố con đã biết chuyện xảy ra trên mạng hôm nay rồi.”
Ninh Chu không lên tiếng.
Lại nghe thấy Trương Dao nói tiếp: “Trở về đi, bố con không thích con tiến vào giới giải trí, con cũng đừng khiến bố tức giận nữa.”
Đến lúc này Ninh Chu mới nói: “Con đã ký hợp đồng với công ty quản lý rồi.”
“Tiền vi phạm hợp đồng là bao nhiêu? Mẹ sẽ thay con bồi thường.” Giọng điệu của Trương Dao có hơi nặng nề, nhưng giây sau lại mềm xuống: “Nhìn thấy những lời mắng chửi khó nghe như vậy trên mạng, bố mẹ cũng sẽ rất đau lòng.”
Ninh Chu dùng sự im lặng để bảo vệ lập trường của mình, đồng thời cậu cũng biết ở đầu bên kia còn có một người khác đang bùng nổ.
Quả nhiên, cậu nghe thấy trong điện thoại truyền đến tiếng mắng chửi tức giận: “Bà nói nhiều với nó như vậy làm gì? Nó đúng là thằng hèn hạ, thích xông lên để bị người ta chửi thì quản làm gì?”
Giọng nói an ủi dịu dàng của người phụ nữ lại truyền đến: “Chu Chu nó còn nhỏ, bị giới giải trí mê hoặc, nói cho con biết, con sẽ nghe.”
Cốt truyện sau đó ra sao thì dù Ninh Chu có nhắm mắt lại cũng nghĩ ra được, mặt không chút thay đổi cúp điện thoại.
Cậu không quay về phòng ngay mà cầm điện thoại ngước nhìn bầu trời đêm, mặc cho cơn gió đêm lạnh thổi vào người.
Cậu không biết mình đã đứng im như thế này trong bao lâu rồi.
Trong lòng như bị kiến bò gặm nhấm, cảm giác tê dại càng nung nấu dục vọng không thể cưỡng lại.
Cậu muốn gặp Tưởng Hàng Đình, rất muốn rất nhớ.
Cơ thể đã đưa ra quyết định trước cả lý trí và một tin nhắn được gửi đi từ điện thoại của Ninh Chu.
Chu Tử: Tưởng tiên sinh, em muốn gặp anh.