…
Tháng chín thời tiết thường xuyên thay đổi, ban ngày thì nắng ngập đầu, vậy mà giờ lại sấm rền chớp giật, mưa to gió dữ đột nhiên mà tới, từng giọt mưa to như hạt đậu không chút thương tiếc đánh xuống dây bói cá xanh biếc bò trên bệ cửa sổ.
Suốt mấy ngày trời nóng và ẩm ướt khiến lượng hơi nước trong không khí đạt đến trạng thái bão hòa, nương theo cơn mưa đương xối xả, nhiệt độ chợt giảm mạnh.
Ngoài cửa sổ trời đen như mực, mưa như trút nước dưới bầu trời không có ánh trăng. Rất nhiều người đi đường vì đột ngột bị dội mưa mà chạy toán loạn, muốn tìm một mái hiên nào đó có thể trú mưa. Trong cơn mưa lớn này, mọi người chỉ có thể thỏa hiệp, có thể dừng thì tạm thời dừng lại.
Ngoài trừ thời gian.
Thời gian không vướng mặc gió mưa, nó là vô tình nhất, tuần hoàn đi về phía trước và vứt bỏ, chưa từng dừng lại.
Trong phòng tấm rèm cửa bằng lụa mở ra một nửa, gió lạnh ùa vào, mang theo một luồng hơi nước lạnh lẽo. Trương Mạn đưa tay lên che hai mắt, nước mắt men theo khóe mắt chảy xuống, thấm ướt gối.
Cô biết trước giờ mình chưa từng là người dũng cảm thông minh, nhưng so về cố chấp thì cô nhỉnh hơn người khác một chút.
Luôn có một ngày, cô có thể kéo anh ra khỏi thế giới của anh, một năm không được thì năm năm, năm năm không được thì mười năm.
—— Cũng may, vẫn còn ngót nghét hai mươi năm.
Song bây giờ, Lý Duy hoàn toàn không ý thức được bản thân mắc chứng hoang tưởng, trong suy nghĩ của anh, mẹ anh sẽ quay trở về mỗi khi anh cần bà.
Lần này xuất hiện, là để đáp ứng lá thư xin lỗi cần phụ huynh kí tên kia.
Chứng hoang tưởng của anh, kì thật có thể phát hiện từ rất nhiều chi tiết nhỏ.
Ví như chữ kí trong lá thư xin lỗi, Trương Mạn đã tỉ mẩn so sánh qua, nét bút kia thật ra chính là phiên bản thanh tú hơn của chữ viết Lý Duy.
Còn có, phòng bếp nhà anh không dính một hạt bụi, hoàn toàn không có bất kì vết tích từng nấu cơm nào cả, huống hồ bên trong thùng rác còn vứt hai hộp thức ăn ngoài.
Tuy nhiên người thường hay mắc loại bệnh này, đều sẽ vô thức quên đi một vài chỗ không hợp lí, kể cả một người có tư duy logic và kín kẽ như Lý Duy.
Cho nên, muốn để tự anh phát hiện ra chuyện này, là vô cùng khó khăn, vả lại rất nguy hiểm, rất dễ gây nên đả kích với trạng thái tinh thần của anh, giống như kiếp trước vậy.
Trương Mạn nghĩ hết thảy các khả năng, sau đó hốt hốt hoảng hoảng mà ngủ thiếp đi, hai bên huyệt thái dương trướng đến đau nhức. Đêm đó, trong tiếng sấm không ngừng vang, cô lại bắt đầu cơn ác mộng lặp đi lặp lại, trong mơ, một nửa bối cảnh chìm trong màu đỏ tươi chói mắt, một nửa chìm trong bóng tối đáng sợ.
Giống như kiếp trước vậy.
…
Sau một đêm mưa như trút nước, khí trời oi bức nhiều hơn một tia mát mẻ, vài con chim sẻ đậu trên bệ cửa sổ kêu to, ỏm tỏi cả một vùng.
Trương Mạn tỉnh dậy thì cảm thấy không đúng, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, dù có nhắm kín hai mắt cũng có thể cảm nhận được loại nóng rực khiến người ta khó chịu mềm nhũn kia.
Cả người cô không có chút sức lực, đầu đau như búa bổ, cổ họng đau rát như thể giấu cả vạn con dao bên trong.
Đừng nói là rời giường, đến động đậy cũng không có chút sức.
Phải gió, hẳn là ngày hôm qua bị cảm nắng rồi, trở về còn đứng thổi quạt rất lâu, sau đó bên ngoài trời mưa nhưng không đóng cửa sổ, cảm lạnh rồi. Cô mơ mơ màng màng kêu một tiếng, Trương Tuệ Phương đi vào từ bên ngoài, đưa tay sờ trán cô.
“Trương Mạn, con sao thế này, trán con sao nóng vậy? Hôm qua mẹ trở về thì nhìn thấy con chưa đóng cửa sổ đã ngủ.” Lòng bàn tay Trương Tuệ Phương bị hun nóng một hồi, vỗ vỗ gò má nóng tới đỏ ửng của cô, giọng có chút lo lắng.
Trương Mạn mở miệng muốn giải thích, nhưng cổ họng khản đến nỗi không thể phát ra âm thanh.
Từ trong hòm thuốc ở tủ đầu giường Trương Tuệ Phương lấy ra một cái nhiệt kế, kẹp vào dưới nách cô, mấy phút sau lấy ra vừa nhìn thì, vậy mà ba mươi chín độ tám.
“Nóng bạt hồn thế này, Mạn Mạn. Con có thể chịu đựng không? Đi nào, mẹ đưa con đến bệnh viện.” Bà luồng tay xuống dưới cánh tay Trương Mạn, ôm cô ngồi dậy khỏi giường, giúp cô thay quần áo.
Tim Trương Mạn đập loạn, bởi vì sốt mà suy nghĩ trở nên không rõ ràng.
Mạn Mạn.
Dường như đã rất lâu rồi cô không có nghe thấy Trương Tuệ Phương gọi cô như thế.
Mơ hồ nhớ lại ngày còn nhỏ, Trương Tuệ Phương cũng sẽ ôm cô, mặc cho cô bộ quần áo xinh đẹp nhất sau đó đưa cô ra ngoài, và khi bà giới thiệu cô với bạn bè của mình, đều sẽ gọi cô thân mật như thế. Nhưng rồi cô càng ngày càng im lặng ít nói, quan hệ giữa hai mẹ con cũng trở nên lạnh nhạt dần.
Suy nghĩ chìm nổi chả được bao lâu, cô bị cơn sốt làm cho ngủ thiếp đi.
…
Trương Mạn bị tiếng khóc làm cho tỉnh, cô mở mắt ra, phát hiện mình đang ở trong khu vực truyền dịch của bệnh viện. Bên trong căn phòng rộng lớn đặt mười mấy hai mươi chiếc giường đơn, có một số giường trống, nhưng phần lớn đều đang có người nằm truyền dịch.
Tiếng khóc lóc ầm ĩ, chính là của đứa bé phía đối diện đang tiêm thuốc, bởi vì sợ không dám quay đầu nhìn kim tiêm trong tay y tá, cho nên há to miệng gào khóc.
Trong không khí vương mùi nước khử trùng rất đậm, ám lấy xung quanh khiến cô có chút không quen, cựa mình ho khan một tiếng, suy nghĩ vẫn còn hơi mê man.
Trương Tuệ Phương nằm sấp bên cạnh ngủ gà ngủ gật, bị động tĩnh của cô làm cho tỉnh, ngẩng đầu lên, giọng mừng rỡ: “Trương Mạn, con tỉnh rồi? Muốn uống nước sao?”
Trương Mạn gật đầu, mơ màng ngồi dậy. Cô đưa tay lên, phát hiện tay trái của mình cũng bị truyền dịch.
Trương Tuệ Phương đi đến máy lọc nước ở phòng nước rót một ly nước, đỡ cô ngồi dậy, cho cô uống non nửa ly.
“Muốn ăn chút gì không? Mẹ có mua mì xào và hoành thánh.” Trương Tuệ Phương dùng khăn giấy chạm chạm khóe miệng cô.
Ăn chút gì… Hỏng bét rồi!
Não bộ đang mê man đột nhiên tỉnh táo hẳn, Trương Mạn nhớ tới, ngày hôm qua cô đã đồng ý với Lý Duy hôm nay sẽ đến sớm một chút làm cơm cho cậu. Cô vội vã đứng dậy khỏi giường, mang giày muốn đi ra ngoài, thì bị Trương Tuệ Phương kéo lại.
“Con đi đâu đó, cũng không nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi? Đã nóng đến cái độ này rồi, còn càn rỡ cái gì? Thành thật một chút, còn ít dịch chưa truyền xong kìa.”
Trương Mạn sững sờ, ánh đèn huỳnh quang trên đỉnh đầu lướt qua mắt, lúc này mới phát hiện bây giờ đã là ban đêm rồi, cô vậy mà mê man cả một ngày…
Trái tim như bị người ta nhéo, toàn bộ dây thần kinh bắt đầu kéo căng.
Cũng không biết có khi nào Lý Duy cứ để bụng đói mà đợi cô không, anh nên, hẳn sẽ không ngốc như thế chứ?
Tác giả nói:
— Lý Duy: Miệng lưỡi con gái vốn là để lừa quỷ(*), làm tôi đói nguyên một ngày!
(*) Chỗ này người Trung thường có câu: “鬼才信呢!/我信了你的邪!- Có ma mới tin!/Tin cậu cái quỷ í!” chính là cách nói khác của hai câu này thôi.