Cô tính lao ra ngoài dạy cho Tiểu Minh một bài học. Nhưng Tần Gia Hạo liền nắm tay giữ lại, lắc đầu:
“Đó là chuyện nội bộ của họ. Mình không nên can thiệp quá sâu, Tiểu Vũ.”
Nhưng Châu Đông Vũ vẫn nhất quyết: “Không được! Em phải dạy dỗ thằng bé mới được.”
Trong cơn tức giận và bị bạn chế giễu, Tiểu Minh hoàn toàn mất bình tĩnh. Cậu lao thẳng ra đường đông đúc, bất chấp tất cả. Hai chiếc ô tô đang lưu thông trên đường phải phanh gấp và đánh lái né tránh. Tuy nhiên, chúng vẫn lao thẳng vào hai cửa hàng ven đường, làm vỡ kính, hư hỏng bàn ghế.
Đám đông hiếu kỳ nhanh chóng vây quanh hiện trường. Từ xa, Châu Đông Vũ nhận ra Điền Cẩn Mai đang hoảng loạn chạy tới. Rất may là không ai bị thương nặng, nhưng hai tài xế và chủ hai cửa hàng yêu cầu bà Điền bồi thường thiệt hại.
Điền Cẩn Mai hoàn toàn bối rối, áp lực nặng nề đè xuống. Bà vội vàng đỡ Tiểu Minh dậy, cậu bé có vẻ bị sốc nặng. Bà hứa sẽ bồi thường nhưng do không có bảo hiểm, toàn bộ chi phí sẽ vượt qua khả năng chi trả. Bà van nài được trả góp dần nhưng các bên không đồng ý, đe dọa sẽ kiện ra tòa.
Cố Từ Hàm và Tần Gia Hạo cuối cùng cũng kiếm được Châu Đông Vũ lẫn trong đám đông.
Thấy tình huống căng thẳng, Châu Đông Vũ quyết định bước tới đàm phán với hai tài xế và chủ cửa hàng bị thiệt hại. Gương mặt cô tỏ vẻ thánh thiện, giọng nói dịu dàng:
“Xin lỗi các anh về sự cố đáng tiếc này. Liệu chúng ta có thể bàn bạc tìm cách giải quyết êm thấm, tránh đi đường kiện tụng được không?”
Nhưng cả ba bên đều từ chối mức bồi thường trả góp. Họ đòi Điền Cẩn Mai phải đền bù thiệt hại ngay lập tức, nếu không sẽ khởi kiện ra tòa.
Thấy Châu Đông Vũ bất lực đôi co với bên kia, Cố Từ Hàm thở dài, đi đến bên cạnh Điền Cẩn Mai. Cô lẳng lặng lắng nghe bà kể lại câu chuyện.
Cố Từ Hàm gật đầu:
“Để tôi thử đàm phán với bên đó xem sao”.
Cố Từ Hàm gương mặt thanh tú, thần thái tự tin tiến đến chỗ hai chiếc xe. Hai chiếc ô tô móp méo phần đầu, kính trước vỡ vụn, còn hai nhà hàng ven đường thì bể kính, bàn ghế văng tứ tung. Hai tài xế loay hoay kiểm tra xe, chủ nhà hàng vội vã ghi chép thiệt hại, ai cũng bực tức.
Cố Từ Hàm lịch sự nói: “Chào các anh, tôi là bạn của mẹ cậu bé. Tôi hiểu các anh đã bị tổn thất, nhưng đây là tai nạn bất ngờ. Chúng ta có thể bàn bạc giải quyết ổn thỏa không?”
Một tài xế quát: “Nhưng xe tôi hỏng nặng lắm, sửa chữa tốn kém lắm! Bà ấy trả góp thì biết chừng nào mới xong?”
Chủ nhà hàng Nio, Đới Thiên Vũ than thở: “Tôi phải đóng cửa sửa chữa, bồi thường thế nào đây? Thiệt hại quá lớn!”
Chủ nhà hàng Tây Viêm, Hoàng Chí Viễn cũng gật gù đồng ý: “Cô nhìn đi, làm khách hoảng sợ hết rồi. Bàn ghế cũng tan tành.”
Cố Từ Hàm gật đầu đầy thông cảm:
“Tôi hiểu các anh mong muốn được bồi thường thỏa đáng cho những tổn thất này. Tuy nhiên, đây là tai nạn xảy ra ngoài mong muốn của mọi người. Hoàn cảnh kinh tế của gia đình bà Điền thực sự khó khăn, bà ấy khó có thể chi trả ngay một khoản tiền lớn như vậy.”
“Hoàn cảnh của bà ấy thì liên quan gì đến chúng tôi?” Một tài xế nói. Những người khác gật đầu công nhận.
Cố Từ Hàm gật đầu: “Đúng là hoàn cảnh của bà Điền không liên quan trực tiếp đến các anh. Nhưng theo quan điểm nhân văn, thì sau một sự cố đáng tiếc, việc các bên cùng thông cảm, nhường nhịn nhau chút ít sẽ giúp mọi thứ được giải quyết êm thấm hơn. Hơn nữa, theo luật, bà Điền chỉ phải đền bù theo khả năng của mình, không bị ép buộc vượt quá giới hạn đó.”
Tài xế và chủ nhà hàng khựng lại, dù chưa biết lời của Cố Từ Hàm có đúng hay không, nhưng nghe tới đoạn Điền Cẩn Mai chỉ phải đền bù theo khả năng tài chính, bỗng dưng ai cũng muốn lắng nghe Cố Từ Hàm nói tiếp.
Cố Từ Hàm đánh trúng điểm yếu của đối phương, cô bình tĩnh tiếp tục: “Thay vì theo đuổi con đường tố tụng phức tạp, tốn kém, và kết quả cũng khó lường trước, tôi hy vọng các anh hãy cân nhắc giảm bớt mức bồi thường. Nếu các anh đồng ý nhận 30% tổng số tiền bồi thường, bà ấy sẽ dốc toàn lực để thanh toán phần đó càng sớm càng tốt. Điều này cũng giúp các anh nhanh chóng nhận được khoản bồi thường và sớm ổn định lại công việc.”
Nghe tới khoản tiền bồi thường ít ỏi, Đới Thiên Vũ nhíu mày, vẻ mặt bực tức: “Cô nghĩ 30% là đủ để đền bù cho tôi sao? Nhà hàng bị hư hại, phải đóng cửa sửa chữa ít nhất một tháng! Thiệt hại không chỉ là vật chất mà còn là uy tín và khách hàng.”
Hoàng Chí Viễn giọng đe dọa: “Chúng tôi yêu cầu bồi thường đúng mức thiệt hại chứ không phải làm từ thiện. Nếu cô ép giá quá thấp, tôi sẽ phải nhờ luật sư giải quyết vấn đề này.”
Cố Từ Hàm vẫn giữ vẻ điềm tĩnh và chuyên nghiệp: “Nếu đòi hỏi quá cao, gia đình bà Điền sẽ rơi vào cảnh phá sản, không thể phục hồi lại cuộc sống. Khi đó, việc các anh đòi được bồi thường cũng trở nên rất khó khăn, kể cả khi khởi kiện ra tòa. Do đó, tôi đề nghị các anh hãy cân nhắc giảm mức bồi thường xuống còn 20 đến 30%. Ngay cả 20% cũng là một khoản lớn. Đổi lại, gia đình bà Điền có thể ổn định cuộc sống và sẽ tập trung mọi nguồn lực để thanh toán ngay phần này.”
Đới Thiên Vũ tức giận: “Nếu cô ép tôi chấp nhận mức 20% thì tôi sẽ khởi kiện ra tòa ngay lập tức. Đừng nghĩ rằng tôi sẽ dễ dãi nhượng bộ đâu nhé!”
Chủ nhân của chiếc ô tô Hyundai màu đỏ cũng chen vào, lắc đầu liên tục: “Không được! Tôi không chấp nhận giảm xuống còn 20%. Phải trả đúng số tiền thiệt hại ban đầu, không thể nhún nhường được!”
Cố Từ Hàm giọng chân thành: “Bà Điền chỉ là một phụ nữ lao động nghèo khó, lại phải một mình nuôi con. Với bà ấy, 20% số tiền bồi thường thực sự đã là rất lớn rồi. Hơn nữa, trong trường hợp tòa xét thấy bà Điền không đủ khả năng chi trả, việc các anh nhận được bồi thường cũng rất khó khăn, khả năng cao là không có bồi thường. Còn nếu chấp nhận mức tôi đề xuất, ít nhất anh vẫn có khoản đền bù nhất định.”
Đới Thiên Vũ cau mày, ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ và khó chịu: “Cô là ai mà dám nói như thể mình là quan tòa vậy? Cô biết gì về luật pháp?”
Cố Từ Hàm bình tĩnh mỉm cười, đưa tấm danh thiếp màu trắng sang trọng cho Đới Thiên Vũ. “Tôi là luật sư. Nếu anh muốn tiết kiệm thời gian và chi phí khởi kiện, tôi sẵn sàng chia sẻ hiểu biết về luật pháp để cả hai bên rõ ràng hơn.”
Những người xung quanh đều giật mình kinh ngạc. Hóa ra cô gái xinh đẹp, thông minh và tự tin này lại là một luật sư thực thụ. Điều đó khiến họ càng chú ý lắng nghe Cố Từ Hàm hơn.
Đới Thiên Vũ thầm nghĩ mình đã va vào đúng tảng đá ngáng đường. Anh biết rõ nhà hàng chỉ hỏng vài cửa kính và bàn ghế nhựa rẻ tiền, nhưng vẫn cố tình đòi bồi thường cao để kiếm lời.
Một người trong đám đông hỏi lớn: “Luật sư, theo cô thì vụ việc này sẽ ra sao nếu đưa ra tòa? Ai thắng ai thua?” Ai nấy đều tò mò chờ đợi câu trả lời.
Chủ nhà hàng Tây Viêm, Hoàng Chí Viễn cũng gật gù: “Đúng vậy, tôi cũng muốn nghe cô phân tích xem tôi có thể đòi bồi thường được bao nhiêu.”
Cố Từ Hàm mỉm cười tự tin, điềm đạm trả lời: “Theo quy định của pháp luật, tòa sẽ xem xét kỹ lưỡng khả năng tài chính và hoàn cảnh sống của bà Điền. Nếu xét thấy bà ấy thuộc diện khó khăn, tòa hoàn toàn có thể miễn giảm một phần hoặc toàn bộ khoản bồi thường. Hoặc cho bà ấy trả dần nhiều năm mà không ép trả một lần. Vì vậy, số tiền các anh có thể đòi được còn phụ thuộc vào phán quyết của tòa. Thay vì mất công đi kiện mà kết quả khó đoán, tôi đề xuất hãy cùng nhau thương lượng tìm giải pháp phù hợp, đảm bảo quyền lợi cho cả hai bên mà không cần đến tòa án.”
Giọng Cố Từ Hàm vững vàng, tự tin. Cử chỉ lịch sự nhưng không kém phần kiên định. Cố Từ Hàm toát lên vẻ đẹp của một nữ luật sư trẻ tài năng.
Mọi người chăm chú lắng nghe, ai cũng cảm nhận được sự am hiểu pháp luật và khả năng thuyết phục của cô gái trẻ này. Họ bắt đầu tin tưởng vào giải pháp do Cố Từ Hàm đề xuất.
Chỉ có Cố Từ Hàm biết rõ, nếu đối phương muốn khởi kiện và thuê được luật sư giỏi, bà Điền sẽ phải tốn nhiều chi phí, bao gồm cả bồi thường thiệt hại, nhiều hơn cả con số đàm phán mà cô đưa ra. Tuy nhiên, mong là không có luật sư nào ở đây. Nếu không, nãy giờ cô tốn thời gian cũng vô ích. Cố Từ Hàm càng không có thời gian để đại diện cho Điền Cẩn Mai trên tòa, giúp Châu Đông Vũ tới đây là nể mặt cô bạn thân bao đồng lắm rồi.
Bây giờ chỉ cần thuyết phục đám người kia ký giấy cam kết nhận mức bồi thường Cố Từ Hàm đưa ra là được.
Sau khi lắng nghe Cố Từ Hàm phân tích một cách thuyết phục, đám đông dường như đồng tình với quan điểm của cô. Đới Thiên Vũ, Hoàng Chí Viễn, và hai tài xế bắt đầu suy ngẫm, ánh mắt không còn vẻ giận dữ ban đầu.
Cuối cùng, Đới Thiên Vũ thở dài: “Thôi được, tôi đồng ý nhận 30% số tiền bồi thường ban đầu để sớm kết thúc vụ việc.”
Hoàng Chí Viễn cũng gật đầu: “Tôi cũng đồng ý với mức 30% . Cô nói có lý, khởi kiện ra tòa cũng không chắc thu được bao nhiêu.”
Thấy hai bên đã thống nhất, Cố Từ Hàm lấy điện thoại ra, nhắn tin cho người gửi giấy tờ đến. Sau đó, cô để bên kia ký vào màn hình điện thoại để xác nhận thỏa thuận.
Ánh mắt Châu Đông Vũ toát lên vẻ ngưỡng mộ và tự hào. Cố Từ Hàm vừa giúp Điền Cẩn Mai giảm được 70% số tiền bồi thường, vừa giải quyết xong vụ việc một cách nhanh chóng và êm thấm cho các bên.
Về số tiền bồi thường 30% tổng thiệt hại, chỉ cần Châu Đông Vũ thể hiện quyết tâm, việc gây quỹ cộng đồng sẽ trở nên dễ dàng hơn bao giờ hết, nhất là khi có sự hỗ trợ của lời văn thuyết phục từ nữ nhà báo. Việc này sẽ giúp bà Điền Cẩn Mai nhanh chóng thu được 30% tiền bồi thường cần thiết.
Nếu mức đóng góp từ cộng đồng không đạt được chỉ tiêu, việc tiếp cận các tổ chức phi lợi nhuận để hỗ trợ tài chính cho bà Điền trong hoàn cảnh khó khăn là một phương án khả thi.
Trong trường hợp cả hai nguồn trợ giúp vẫn chưa đủ, Châu Đông Vũ luôn có thể đảm bảo bằng cách móc “hầu bao” của mình —một hành động mà theo đánh giá của Cố Từ Hàm, không phải là gánh nặng lớn đối với cô.
Suy cho cùng, cô bạn thích ra tay giúp đỡ kẻ yếu này của luật sư Cố, khả năng cao sẽ chi trả toàn bộ cho bà Điền cũng nên…
Tần Gia Hạo nhìn Cố Từ Hàm lắc đầu, cô nhìn ra được trong ánh mắt của anh, nội tâm đang kêu gào khóc thét vì Châu Đông Vũ. Đáng nhẽ mọi người đã có thể về sớm nghỉ ngơi, nhưng vì Châu Đông Vũ, cả ba phải xử lý những chuyện bao đồng.
♫ Ánh Trăng Nói Hộ Lòng Tôi ♫