Ánh mắt của nàng lại va phải cái nhiệt kế 38,6 độ ở trên bàn, nàng lập tức hiểu ra.
Cố Tiêu Ngữ không chỉ tới kỳ mẫn cảm mà còn bị ốm nữa.
– Đợi một chút, tôi đi nấu cháo cho cậu.
Khi cháo được nấu xong thì Cố Tiêu Ngữ đã nằm ngủ trên sofa từ lúc nào, Hạ Việt An lay người cô dậy:
– Cậu ăn một chút đi, sau đó sẽ uống thuốc hạ sốt.
– Hmm…tay của tôi…không thể nhấc lên nổi nữa rồi… – Giọng nói của Cố Tiêu Ngữ khàn khàn mà yếu ớt như làm nũng.
– Vậy thì cậu tự cúi xuống ăn!
Hạ Việt An trừng mắt nhìn cái người đang không biết xấu hổ này, mới vừa rồi đè nàng ra chắc là không nhấc tay lên nổi nữa nhỉ?
– A…thần kỳ thật, tay của tôi…nhấc lên được rồi nè…
Nàng vẫn là lần đầu nhìn thấy Cố Tiêu Ngữ trong bộ dáng này, có chút buồn cười:
– Giá như bình thường cậu cũng vui vẻ, nói nhiều như này thì tốt rồi.
– Tôi mới không nói nhiều a!
Cố Tiêu Ngữ xúc cháo đưa lên miệng, nhưng chiếc muỗng vừa chạm vào lưỡi thì cô lại rít lên một tiếng. Hạ Việt An lấy lại cháo cùng muỗng trên tay cô:
– Đồ ngốc! Trẻ con cũng biết là cháo nóng mà.
– Cậu bồi tôi ăn cháo đi, nếu tôi không ốm yếu thì đã chẳng nhờ tới cậu rồi.
– Nhờ vả mà cứ lên giọng, thấy ghét.
Rõ ràng trong lòng cô mừng muốn chết, vậy mà vẫn làm giá trước mặt nàng.
Cuối cùng vẫn là Hạ Việt An đút từng muỗng cháo cho Cố Tiêu Ngữ.
– An An… – Cố Tiêu Ngữ rụt rè lên tiếng.
– Nói?
– Tôi xin lỗi…chuyện hôm đi chơi, tôi…đúng thật là có chút không kiểm soát được hành vi của mình. Nhưng tôi không hề muốn cậu, tôi…
– Cậu cứ muốn tôi cũng được mà.. – Thanh âm của nàng nhỏ như muỗi kêu.
– Hả? Cậu nói gì?
– A…không có gì, dù sao thì chuyện đó cũng qua rồi mà, không cần nhắc lại nữa.
Cố Tiêu Ngữ gật đầu, sau đó lại tiếp tục trầm ngâm.
“Tỏ tình…có nên…tỏ tình cậu ấy không?”
Trong đầu cô lại hiện lên từng dòng tin nhắn của Tần Dung:
“Sau chuyện đó thì chỉ có hai khả năng xảy ra!”
“Một là người ta không thích cậu, người ta thật sự sẽ cảm thấy cậu là một kẻ biến thái, sẽ không bao giờ tới gần cậu nữa.”
“Hai là người ta thích cậu, biết cậu như vậy rồi nhưng vẫn muốn tới gần cậu.”
– Aiss, Cố! Tiêu! Ngữ! Cảm phiền cậu mở miệng ra để ăn muỗng cháo này được không?
Hạ Việt An hơi lắc muỗng cháo trong tay mà cằn nhằn. Nàng đã đưa muỗng cháo ở trên không trung được hơn 10 giây rồi đó?
Do mải suy nghĩ nên Cố Tiêu Ngữ có hơi phân tâm, cô há miệng ngậm lấy, sau đó nở nụ cười lấy lòng:
– Cháo của An An làm là ngon nhất~
– Được rồi, vậy thì Tiểu Cố ăn nhiều một chút nha~~
– Cậu..cậu gọi ai là Tiểu Cố?!
– Gọi cậu đó thì sao~
– Cậu…!!
Cố Tiêu Ngữ tiếp tục ăn cháo, trong miệng lầm bầm:
“Tôi mới không phải Tiểu Cố.”
Sau khi ăn cháo xong, Hạ Việt An tiếp tục đưa thuốc hạ sốt tới trước mặt Cố Tiêu Ngữ:
– Cậu uống thuốc đi này.
“Ọt…ọt..”
Mặt Hạ Việt An đỏ lên, nàng vẫn chưa ăn gì từ tối tới giờ.
Cố Tiêu Ngữ cũng nghe thấy, cô cau mày:
– Cậu chưa ăn tối?
Hạ Việt An đứng dậy, dặn dò Cố Tiêu Ngữ:
– Bây giờ tôi về ăn tối, cậu uống thuốc sau đó thử cặp nhiệt độ xem bao nhiêu độ, 30 phút nữa tôi sẽ qua kiểm tra.
Cố Tiêu Ngữ ngoan ngoãn gật đầu như một đứa trẻ. Nhìn bóng lưng nàng đi về phía cửa, cô có chút không nỡ.
Giá như tối nay nàng ở lại đây với cô thì tốt rồi.
Nhận ra suy nghĩ của bản thân có chút quá phận, Cố Tiêu Ngữ lắc lắc đầu.
“Xem ra bản thân đúng là càng ngày càng đáng khinh!”