“Hả?”
Tưởng Phàm nghiêng người xem cô đang viết gì: “Không hổ là học bá, bài vở của lớp 1 các cậu có phải không giống bài của bọn tôi không?”
Chu Vãn không nóng không lạnh đáp: “Giống nhau, nhưng đây là bài dự thi.”
“Cuộc thi sao?” Tưởng Phàm chậc chậc vài tiếng: “Hóa học?”
“…”
Chu Vãn nghi ngờ cậu ta có vấn đề về thị lực: “Vật lý.”
Lục Tây Kiêu đi tới, đặt một xấp phiếu điểm lên bàn, nói một cách trào phúng: “Nói như mày biết bài của lớp chúng ta trông như thế nào ấy.”
“…”
Tưởng Phàm bất mãn: “Không phải mày cũng không biết sao?”
Lục Tây Kiêu nhẹ xùy một cái: “Vẫn có thể nhìn ra là đề Vật lý.”
“…”
Chu Vãn chủ động lên tiếng hòa giải, cầm lấy chồng phiếu nặng nề: “Tôi sẽ nhập số này trước.”
Tưởng Phàm hỏi: “Cái này có tác dụng gì?”
Chu Vãn: “Có thể đổi quà.”
Tưởng Phàm nhìn bức tường quà sau lưng cô: “Vậy ở đây có bao nhiêu điểm rồi?”
Chu Vãn ước tính những gì mình có trong tay: “Ở đây có khoảng 20.000, cộng với gần 60.000 trong thẻ.”
“Nhiều như vậy?” Tưởng Phàm kinh ngạc nói: “Vậy có thể đổi được phần thưởng gì?”
“Có thể đổi được những món quà ở hàng này”. Chu Vãn dùng tay ra hiệu, nhớ lại bộ dáng bọn họ trên sân bóng rổ, liền nói thêm: “Bóng rổ đó cũng được.”
“Giải thưởng này không tệ.” Nam sinh bên cạnh nói: “Còn là phiên bản giới hạn đó, nếu tao không nhầm thì là vài trăm tệ.”
Chu Vãn nhìn thoáng qua Lục Tây Kiêu, hỏi: “Có muốn đổi không?”
“Không.” Lục Tây Kiêu nói.
“Anh Kiêu, đừng keo kiệt chứ!”
“Chơi game để đổi sang quả bóng rổ phiên bản giới hạn không phải rất lãi sao?”
Tưởng Phàm kỳ quái hỏi: “Không đổi cũng vô dụng. Mày giữ lại làm gì?”
Lục Tây Kiêu liếc cậu ta.
Tưởng Phàm ngạc hiên hỏi: “Mày muốn đổi cái gì?”
Anh hếch cằm, ra hiệu nhìn sang chiếc xe đạp.
Tưởng Phàm càng kỳ quái: “Mày chạy trên đường đua chậm lắm đấy, muốn xe đạp làm gì vậy?”
Lục Tây Kiêu cũng lười giải thích, Tưởng Phàm lại hỏi Chu Vãn: “Bạn học nhỏ, cậu biết không?”
Chu Vãn dừng lại.
Nhớ đến lúc trước Lục Tây Kiêu hỏi cô muốn cái nào nhất.
Cô vừa mở miệng, còn chưa kịp nói gì, Lục Tây Kiêu đã nói: “Ít nói chuyện với tên ngốc này lại.”
Trong tích tắc, âm thanh một đám người ồn ào vang trời.
“Được lắm anh A Kiêu!”
“Hahahahaha, mẹ nó, còn mang theo thứ này.”
“Tao tự hỏi sau này liệu anh Tưởng có dám mở mồm gọi bạn học nhỏ nữa không?”
———
Chu Vãn không biết phải phản ứng như thế nào nên vẫn im lặng.
Lục Tây Kiêu đưa tay lên, hơi lạnh của ngón tay xoa nhẹ lên má cô, khóe miệng hơi nhếch lên, cười như không cười, bộ dạng này muốn hư hỏng bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
“Nghe thấy chưa?” Anh lười biếng hỏi.
Lông mi đen nhánh của cô khẽ run, thuận theo anh trả lời: “Nghe thấy rồi.”
Xung quanh cười ồ lên.
Cũng chính trong tiếng cười này, mọi người đã mơ hồ thay đổi một chút cách nhìn về Chu Vãn.
Không chỉ tính cách và ngoại hình của cô khác so với những cô gái trước kia, mà dường như Lục Tây Kiêu cũng có chút khác, trước đây, Lục Tây Kiêu cũng mặc kệ mấy cô gái đó nói chuyện với ai.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Chu Vãn cũng đã hiểu rồi.
Cô gái thuần khiết trong sạch, mọi suy nghĩ đều lộ ra dưới làn mi đang khẽ run và hô hấp cẩn thận từng li từng tí bên trong, ngũ quan tinh tế, xinh xắn, không thấy một chút khuyết điểm nhỏ nhặt nào.
Giống như đồ sứ tinh xảo, làm cho người ta không tự chủ được muốn bảo vệ nó.
Cũng vào lúc này, trước cửa đột nhiên có vài người đi vào.
Trông không giống người tốt lắm.
“Lục Tây Kiêu.” Tên cầm đầu gọi.
Mọi người theo tiếng gọi quay đầu lại, rối rít cau mày, kéo theo sự căng thẳng khó tả xung quanh, Tưởng Phàm nhíu mày nhổ nước bọt, sốt ruột nói nhỏ: “Sao lại là bọn họ?”
Hiển nhiên, bọn họ không phải là bạn.
Lúc trước, Chu Vãn đã từng nghe mọi người nhắc đến Lục Tây Kiêu, lúc nào cũng nghe nói anh lại đánh nhau rồi.
Anh quá khoa trương quá kiêu ngạo, vừa hấp dẫn vừa đáng ghét.
Mà bây giờ, anh đứng nguyên tại chỗ, bát phong bất động, bách độc bất xâm, vô cảm nhìn mọi người, lộ ra vẻ khinh thường kiêu ngạo.
Một lúc sau, anh cười: “Ra ngoài nói chuyện?”
Lục Tây Kiêu đút hai tay vào túi, bước ra quán trước những lời bàn tán xì xào xung quanh.
Chu Vãn không khỏi cau mày nhìn bóng lưng bọn họ rời đi.
Sẽ đánh nhau sao?
Không biết có bị thương không…
Chu Vãn nhớ lại lần cuối cùng cô nghe thấy tiếng Tưởng Phàm nhắc đến tên người đó trong điện thoại của anh, tên Lạc Hà.
Hẳn là người đàn ông vừa nãy gọi Lục Tây Kiêu, thoạt nhìn, hắn trông già hơn Lục Tây Kiêu, trên người không có chút khí chất thư sinh nào, đầy vẻ côn đồ xã hội, giữa lông mày đều là vẻ âm trầm hung bạo.
Tim Chu Vãn sinh ra chút hốt hoảng khó hiểu, ngay cả bài kiểm tra cũng không tập trung được.
Chu Vãn siết chặt lòng bàn tay, hít sâu một hơi rồi từ từ thở ra, cố gắng làm nhịp tim chậm lại.
Nửa giờ còn lại cuối cùng trước khi tan làm, Chu Vãn chỉ làm hai câu hỏi lớn.
Cô dụi dụi mắt, cảm thấy nhức đầu nên đưa bàn tay lạnh ngắt lên trán cho tỉnh táo.
Sau khi tắt tất cả các máy trò chơi, Chu Vãn đeo cặp sách rời đi.
Trăng sáng sao thưa, gió thu đêm khuya thổi qua làn áo mỏng.
Chu Vãn rùng mình một cái, khép chặt áo khoác, cúi đầu bước ra ngoài.
Trước mắt cô, một bóng người đi tới.
“Lục Tây Kiêu.”
Anh quay đầu lại và cười khẽ: “Chu Vãn.”
Lúc nói lời này, anh mỉm cười, nhưng giọng điệu lại mang ý cười lạnh: “Cậu cũng độc ác quá đấy, vẫn còn biết ra ngoài.”
Cô trừng mắt nhìn, không nóng không lạnh đáp: “Tan làm.”
“…”
Lục Tây Kiêu nhẹ xùy một tiếng.
Chu Vãn chú ý đến vết máu trên cằm anh, giống như bị móng tay cào, ngoài ra không có vết thương nào khác.
Chu Vãn phát hiện anh khó chịu, nhưng không hiểu tại sao.
Lẽ nào là do cô không ra ngoài, khiến anh bẽ mặt trước đám bạn đó sao?
Cô tiến lên một bước, giải thích: “Tôi tưởng các cậu đi chỗ khác rồi nên không ra.”
Anh không nói gì, trầm lặng, cụp mi xuống nhìn cô.
Chu Vãn nhìn lên mặt anh, có ý dỗ dành: “Lục Tây Kiêu, mặt cậu bị thương rồi.”
“Ừm.” Giọng điệu thờ ơ.
“Bên trong có băng cá nhân, tôi giúp cậu dán lại được không?” Chu Vãn nhẹ giọng nói.
“Chu Vãn.”
Anh đột nhiên nghiêng người về phía trước, đưa tay giữ chặt gáy Chu Vãn, dùng sức nâng đầu cô lên, ánh mắt đen kịt chăm chú nhìn cô, nụ cười không chạm tới đáy mắt, giống như muốn nhìn thấu nội tâm cô.
“Cậu giả vờ nghe lời cái gì?” Anh nói.
Chu Vãn giật mình.
Cô giỏi nhất là giả vờ ngoan ngoãn, người ngoài đều hết nói cô ngoan ngoãn lại nói nghe lời. Lục Tây Kiêu là người đầu tiên nhìn thấu cô.
Nhưng anh không đào sâu vào, rất nhanh liền mất hứng, chẳng muốn quấn lấy chuyện này.
Anh đứng thẳng dậy, nhàn nhạt xùy một tiếng, lướt qua Chu Vãn, đi thẳng vào quán game.
Chu Vãn vội vàng theo sau.
Một lần nữa mở lại khóa và bật đèn.
“Lục Tây Kiêu, đợi tôi.” Chu Vãn nói với ở phía sau: “Tôi đi vào phòng sau để lấy băng cá nhân.”
Anh không trả lời.
Chu Vãn lấy ra một hộp sắt nhỏ từ phòng sau, tìm thấy một đống băng cá nhân Vân Nam trong hộp, kiểm tra rồi đảm bảo nó chưa hết hạn.
Lúc Chu Vãn đi ra ngoài, Lục Tây Kiêu đang đứng trước máy gắp thú điều khiển tay cầm.
Anh đã đến quán game nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy anh chơi máy gắp thú.
Máy chơi game tỏa ra ánh sáng màu hồng, chiếu vào mặt anh, phác họa hình dáng sắc nét, mái tóc xõa trên trán, ánh mắt bình tĩnh lại hờ hững, ngón tay thon dài đang điều khiển tay cầm.
Chu Vãn vừa định nói loại máy móc này đã thiết kế tỉ lệ, vừa rồi có người gắp được 2 con nên bây giờ sẽ rất khó gắp trúng.
Vừa định mở miệng, chiếc kẹp đã kìm chặt lấy con búp bê.
Theo một tiếng “cạch”, anh cúi xuống rồi lấy con búp bê ra.
Chu Vãn bước tới, đưa băng cá nhân cho anh.
Lục Tây Kiêu rũ mắt, nghiêng người cúi mặt xuống.
Chu Vãn ngửi được mùi thuốc lá trên người anh, vô cớ nín thở, có chút ngây người.
Anh giương mắt, ánh mắt nhìn thẳng, khàn khàn giọng nói: “Không phải cậu đang muốn dỗ tôi sao?”
Quả thực anh biết rõ nội tâm cô.
Nhưng cũng chưa bao giờ hỏi vì sao lại sợ anh giận, vì sao lại giả vờ ngoan ngoãn trước mặt anh, vẫn luôn ép bộ dáng thoải mái, tự nhiên của mình.
Chu Vãn cắn môi dưới, cố nén hàng lông mi rung rung, xé băng cá nhân ra rồi giúp anh dán lên cằm.
Đầu ngón tay cô vô tình chạm vào làn da trên cằm, có chút thô ráp, là râu ria đã được cạo sạch.
“Được rồi.”
“Vậy thì đi.” Anh xoay người rời đi.
———
Như thường ngày, cả hai cùng đi trên con phố quen thuộc và vắng lặng.
Trên mặt đất lá rụng càng nhiều, vang lên tiếng xào xạc.
“Lục Tây Kiêu.” Chu Vãn nói: “Lúc trước trong bệnh viện cậu trả tiền giúp tôi, có thể đợi đến cuối năm sẽ trả lại cho cậu, dựa theo lãi suất của ngân hàng, được không?”
Lục Tây Kiêu liếc cô một cái, nhẹ giọng nói: “Không vội.”
“Cảm ơn.”
Chẳng mấy chốc đã đến cửa nhà Chu Vãn.
“Vậy tôi đi trước.” Chu Vãn vẫy tay chào anh: “Cảm ơn cậu đã về với tôi.”
“Ừm.”
Lúc Chu Vãn bước tới cửa, Lục Tây Kiêu ở sau lưng đột nhiên nói: “Chu Vãn.”
“Sao vậy?”
“Cho cậu.” Anh cầm con búp bê trên tay lên.
Chu Vãn sửng sốt một chút, sau đó lại tới gần anh nhận lấy, ôm vào ngực, nghiêm túc nói: “Cảm ơn.”
Kể từ khi Chu Quân qua đời, Chu Vãn cũng chưa có đồ chơi hay con búp bê nào.
Anh cười, giọng điệu hư hỏng: “Giống cậu.”
Chu Vãn cúi đầu, nhìn xuyên qua ánh sáng yếu ớt, mặt sau (của con búp bê) hồng nhạt.
Cô lật lên.
Đó là một con búp bê với khuôn mặt to, đôi mắt xanh, má đỏ cùng chiếc mũi tẹt.