Cận Ngôn chóp mũi có chút tê ngứa, tay cậu ôm chặt hơn, từng chút từng chút vuốt ve đầu tóc của Chu Đóa, “Đúng rồi, anh cũng vậy. Có em, chúng ta đều cảm thấy thực hạnh phúc.”
Cho đến giờ phút này, Cận Ngôn mới phát hiện, so với những năm tháng hai người bầu bạn bên nhau, cùng nhau trưởng thành, khoảng thời gian năm năm mà hai người bọn họ bởi vì biệt nữu mà bỏ lỡ kia tựa hồ cũng không quá quan trọng.
Có một số thứ đã thấm sâu vào tận xương cốt, cho dù có bị trầm mặc đối đãi như thế nào thì cũng sẽ không hóa thành hư ảo.
Tựa như hiệu ứng Proust.
Hương vị tiến vào xoang mũi, truyền đến đại não, hồi ức liền bắt đầu trình chiếu, mãnh liệt đến mức người ta căn bản muốn tránh cũng không thể tránh.
Huống chi, bọn họ còn có thêm một Chu Đóa.
Sự tồn tại của Chu Đóa chính là một kết luận, căn bản không cần đến cái gì gọi là “khởi, thừa, chuyển, hợp” (2).
“Vậy em có sợ hãi không?” Qua một lúc lâu, Cận Ngôn mới tiếp tục hỏi, “Thời điểm em ở một mình ấy.”
Chu Đóa sửng sốt một giây liền trả lời, “Chu Thụ ca ca vẫn luôn trò chuyện cùng em.” Em ấy ngừng một hồi, giọng nói lại trở nên có chút khẩn trương, “Nhưng em còn rất sợ hãi, em sợ sẽ không thể gặp lại anh…”
Đồng hồ đã sớm chỉ đến thời gian rạng sáng, mưa ngoài cửa sổ cũng dần dần có xu thế yếu đi, giọt mưa tí tách tí tách mà dừng bên cửa sổ. Trong phòng, giữa sự yên tĩnh có thể nghe rõ từng đợt từng tiếng từng tiếng tim đập
Mà tiếp theo phá vỡ sự yên tĩnh này còn có tiếng khóc thút thít nức nở của Chu Đóa.
“Tại sao anh không chịu trở về nhìn em… Tại sao em tìm như thế nào cũng không tìm thấy anh…”
“Đóa Đóa…” Có lẽ là ánh đèn trong phòng quá mức yếu ớt, tầm nhìn trước mắt Cận Ngôn cũng có chút mơ hồ, cậu thanh thanh giọng, thở dài, “Đều là anh không tốt, lúc ấy anh cho rằng em… cho rằng Chu Thụ ca ca của em không bao giờ cần anh nữa, cho rằng sau khi anh đi rồi thì đối với anh ấy mà nói cũng không có gì khác biệt.”
Anh ấy từ nhỏ đến lớn luôn có nhiều bạn bè bên cạnh như vậy, đi đến nơi nào đều có người theo cùng.
Đặc biệt là sau khi phân hóa, cái gì Beta, Omega đều nhào tới vây quanh, như thế nào sẽ để ý một tên Alpha cùng anh ấy vĩnh viễn không có kết quả đây.
Huống chi, anh ấy còn chán ghét AA luyến như vậy.
“Không phải!” Chu Đóa nghe đến đây, bỗng nhiên ngẩn đầu, “Chu Thụ ca ca không hề giống như anh nói đâu! Sau khi anh đi, anh ấy trở nên thật cô độc, bạn bè bên cạnh anh ấy càng ngày càng ít, thậm chí từ thời điểm em thức tỉnh thì anh ấy đã không hề thích nói chuyện, cũng không muốn cười nữa.” Chu Đóa vội vã muốn đem tất cả ủy khuất này nói ra thay cho Chu Thụ, quên mất kỳ thật em ấy đang dùng chính gươngg mặt của anh.
Cho nên Cận Ngôn đã hoảng hốt trong một cái chớp mắt, cậu cảm thấy giờ phút này thật sự chính là Chu Thụ đang oán giận, đang làm nũng với cậu.
Cảm giác đau lòng vì vậy cũng giống như cơn mưa bên ngoài cửa sổ, không ngừng không nghỉ, lại không thể dâng trào một lần thật lớn rồi kết thúc cho thống khoái.
Từ trước đến nay, Cận Ngôn đều sẽ tôn trọng, hơn nữa hiểu được “bản năng động vật”, hiện tại xem ra đây giống như là được vận mệnh an bài sẵn, chỉ vì giúp cậu tìm ra một lý do thoái thác cho hành vi kế tiếp của mình.
Cận Ngôn thuận theo “bản năng động vật” của chính mình, cẩn trọng đặt một cái hôn lên đỉnh đầu của Chu Đóa.
Tựa như giọt mưa rơi xuống biển xanh, vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng.
Chu Đóa rõ ràng ngây người một lát, tiếp theo cả cơ thể đều trở nên thẹn thùng, nhưng ánh mắt lại vẫn không nỡ rời khỏi Cận Ngôn.
Cận Ngôn cười cười, ôn nhu dùng đầu ngón tay cọ cọ nốt ruồi trên môi Chu Đóa, giống như đùa nghịch lại giống như trấn an.
Cậu đột nhiên nhớ đến chính mình khi còn nhỏ cũng thường xuyên dùng tay nhỏ chọc chọc nốt ruồi của Chu Thụ y hệt thế này.
Mỗi lần như vậy, Chu Thụ đều dùng tay đẩy tay của cậu ra, mà cậu thì lại thuận thế nắm lấy tay anh rồi đặt ở một bên má của mình, sau đó nhẹ nhàng cọ cọ.
Cọ đến suy nghĩ và trái tim của người ta đều có chút rối loạn.
Đầu óc của Cận Ngôn trong bất tri bất giác lại bị hình ảnh của Chu Thụ lấp đầy, cho nên biểu tình nhìn qua có chút thất thần.
“Ca ca, có phải anh đang nghĩ đến người khác không?”
“Anh…” Cận Ngôn bị người phát hiện, tự hỏi một giây liền lại kiên cường lên, “Người anh nghĩ đến từ đầu tới cuối đều là người ở trước mắt.”
Hy vọng Chu Thụ có thể hiểu được những lời này.
Chu Đóa nghe xong thì vui vẻ vô cùng, cười đến đôi mắt đều cong lên.
Cận Ngôn nhìn bộ dáng này của đối phương, ánh mắt căn bản càng dời không ra dù chỉ nửa phân, cậu chưa từng nhìn thấy một Chu Thụ như vậy.
Này thật sự là… quá phạm quy.
Cổ họng có chút khô nóng, Cận Ngôn thoáng lui ra một chút, kết quả liền bị người trong lồng ngực ôm lấy thật chặt.
“Ca ca, có phải anh hối hận rồi, có phải anh không thích em…” Bộ dáng của Chu Đóa lúc này giống như bị ai hung hăng lôi ra khỏi giấc mộng đẹp, trong mắt đã dâng lên ánh nước.
“Không không, không phải…
” Cận Ngôn sao có thể nhìn được dáng vẻ này của đối phương, vội vã cầm lấy tay Chu Đóa, “Em đừng nghĩ như vậy, nghe lời, được không?”
Chu Đóa gật dật đầu, hai mắt không chớp mà nhìn Cận Ngôn, khiến cho Cận Ngôn trông thấy được ở trong đôi đồng tử của em ấy chỉ có chính mình.
“Vậy anh thích em không?” Chu Đóa hỏi thật cẩn thận, nhìn thấy Cận Ngôn gật gật đầu, liền bắt đầu nóng nảy, “Vậy thì tại sao anh còn chưa chịu đánh dấu em?”
Tần suất tim đập của Cận Ngôn lại bị làm cho rối loạn, cậu nắm chặt tay, căn bản không biết phải trả lời như thế nào.
Cậu muốn nói, anh không biết, ngay cả trong giấc mơ em đều thấy mình đánh dấu anh, hoặc là bị anh đánh dấu.
Như vậy, tin tức tố của chúng ta liền có thể giao hòa vĩnh viễn bên nhau.
Cận Ngôn hít sâu, nhẹ nhàng vuốt tóc Chu Đóa, “Đóa Đóa ngoan, em còn quá nhỏ.”
Chu Đóa nghe xong lại lập tức chui ra khỏi lồng ngực của Cận Ngôn, trừng mắt nhìn chằm chằm cậu, giống một bé nai con đang tỏ ra quật cường.
“Em đã 18 tuổi! Em là một Omega phân hóa tốt, em đã đủ tuổi luật pháp cho phép kết hôn!”
Cận Ngôn nghe Chu Đóa nói như vậy, trong đầu đột nhiên xuất hiện một cái ý tưởng mơ hồ.
“Đóa Đóa, anh muốn hỏi em chuyện này, em suy xét kỹ càng rồi trả lời anh được không?” Cậu thật cẩn thận mà nhẹ giọng hỏi.
Chu Đóa ngoan ngoãn gật gật đầu.
“Em… em… nguyện ý cùng anh kết hôn chứ?” Cận Ngôn nói, “Cùng anh đi đăng ký kết hôn, sau đó liền vĩnh viễn sinh hoạt ở bên nhau…”
Không đợi Cận Ngôn nói xong, giây tiếp theo, người trước mắt đã ngăn chặn đôi môi đang khép mở của cậu.
Bằng chính một đôi môi khác.
Tuy rằng chỉ là một cái chạm vào liền tách ra vô cùng mềm nhẹ, nhưng cũng đủ khiến cả cơ thể Cận Ngôn tê dại đến lúc trời sáng.
Chu Đóa hôn người xong mới cảm thấy thẹn thùng, lập tức lại vùi đầu vào trong lồng ngực của Cận Ngôn.
Ngón tay còn nhẹ nhàng bắt lấy vải áo trước ngực của cậu, qua một hồi lâu mới chậm rãi nói ra ba chữ:
“Em… nguyện ý…”
Tác giả có lời muốn nói: Anh nguyện ý!!!!!
~~~~~
(1)
“Ô vân tế nguyệt” (乌云蔽月): mây đen che khuất (tế) ánh trăng.
(2)
“Khởi – thừa – chuyển – hợp” (起承转合): kết cấu thường dùng của văn, thơ, đặc biệt là thể thơ tứ tuyệt.
i. Ý của Cận Ngôn là, không cần phải có một quy trình giải thích thì cậu cũng đã hiểu được phần kết luận.
i. Khởi (khai): mở đầu, đặt vấn đề; Thừa: tiếp tục nói sâu hơn về vấn đề đó; Chuyển: mở rộng vấn đề; Hợp: tổng kết lại.
Vd, bài “Cảnh khuya” của Hồ Chí Minh:
“Tiếng suối trong như tiếng hát xa
Trăng lồng cổ thụ, bóng lồng hoa
Cảnh khuya như vẽ, người chưa ngủ
Chưa ngủ vì lo nỗi nước nhà.”
Khởi: đêm khuya bắt đầu từ việc nghe thấy tiếng suối; Thừa: sau đó tiếp tục miêu tả khung cảnh đêm khuya; Chuyển: mở rộng ra, nói về Người trong cảnh khuya ấy vẫn chưa ngủ; Hợp: tổng kết (mình hiểu được rằng), mục đích chính của bài này là nói về việc Người đang lo lắng cho nước nhà.