“Chú à!” Cô chớp chớp đôi mắt run rẩy nhìn anh, dáng vẻ bất lực trông đặc biệt đáng thương.
“…” Cô nhóc này gọi “ chú” thành quen rồi sao?
Chiến Bắc Kiêu ngạo mạn, không thèm liếc nhìn cô.
“Cái đó……”
Tống Niệm Niệm không ngờ anh ta lại lạnh lùng như vậy khi gặp lại mình. Nhưng khi mặc bộ vest đen lên mình, anh ta có vẻ chững chạc và vững vàng của một người thành đạt trên thương trường, điều này khiến cô có chút cảm giác xa cách.
Những lời muốn nhờ anh giúp đỡ lúc này đã mắc kẹt trong cổ họng.
Đúng lúc này, giọng nói mắng mỏ của Mạnh Bình Quân từ phía sau truyền đến, “Tống Niệm Niệm, mày đứng lại đó cho tao! Hôm nay mày nhất định phải đến chỗ Hoàng tổng cho tao!”
“Tống Niệm Niệm!” Mạnh Bình Quân thở hổn hển chạy đến bên cạnh Tống Niệm Niệm, ánh mắt thiêu đốt nhìn cô, “Mày nhất định ép tao phải bán căn nhà của bà nội mày, mày mới có thể an phận một chút hay sao?
Những lời này không chỉ đơn giản là lời uy hiếp!
Tống Niệm Niệm thầm thở dài, sau đó nhìn thấy Chiến Bắc Kiêu trước mặt không có ý định rời đi, trong đầu cô nảy ra một ý tưởng táo bạo.
Mạnh dạn nắm lấy cánh tay chắc nịch của người đàn ông, cô thì thầm cầu cứu anh: “Chú ơi, cầu xin chú, giúp tôi với!”.
Người đàn ông liếc nhìn cô, một cái nhìn hoàn toàn thờ ơ, như thể anh ta chưa từng quen biết cô.
“Chú!” Tống Niệm Niệm vội tới mức muốn khóc liền kêu lên.
Chiến Bắc Kiêu im lặng một lúc, ánh mắt lãnh đạm rơi trên người cô, khóe môi nở nụ cười đùa giỡn, “Em có chắc muốn tôi giúp em không?”
Hai người đứng gần nhau đến mức Tống Niệm Niệm cảm thấy hơi thở nam tính trên người anh bao phủ hoàn toàn lấy cô, khíx nóng phả lên tai cô, không biết vì sao, trái tim nhỏ bé của cô đập loạn lên không tự chủ được.
Mạnh Bình Quân nhìn chằm chằm vào hai người vừa va vào nhau nhưng lại có vẻ rất thân mật này.
Ông ta bối rối nhìn lên người đàn ông trước mặt, khi ánh mắt ông ta bắt gặp đôi mắt sâu và sắc bén của người đàn ông kia, ông ta không khỏi cảm thấy ớn lạnh.