Cứ như vậy suốt một ngày đêm, Mạc Tu Lăng dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệnào. Thang máy mở ra, anh liền ôm cô đi vào phòng. Cô đi theo anh, ngaycả giãy dụa cũng không muốn. Dường như Mạc Tu Lăng rất không hài lòngtình trạng như vậy, đem cô đặt ở trên giường, liền hung hăng cắn mộtphát lên xương quai xanh của cô.
Nghe thấy cô hít mạnh một hơi, lúc này mới thoả mãn vài phần, sau đó cởi bỏ hết quần trên người.
Nghe thấy cô hít mạnh một hơi, lúc này anh mới thoả mãn vài phần, cởi bỏ hết quần trên người.
Sau đó anh từng bước xâm chiếm cô. Động tác hoàn toàn không hề dịudàng. Bình thường tuy rằng anh cũng sẽ không quá ôn nhu, nhưng ít racũng sẽ chú ý vì cô mà tìm cách, thỉnh thoảng cũng sẽ một vừa hai phải.Nhưng ngày hôm nay thực không thể, động tác của anh gần như thô bạo.
Giang Nhân Ly lúc đầu bị hoảng hốt nhưng cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
Cô cắn môi, ép bản thân không được phát ra âm thanh. Nhưng anh hết lầnnày tới lần khác muốn cô phải phản ứng lại. Lúc đã lên đến cực hạn củahoan ái, anh trên người cô nói: “Nói, tôi là ai?”
Cô nghiêng đầu đi, không muốn nhìn anh.
Mạc Tu Lăng cười lạnh bật đèn ngủ đầu giường. Anh nhìn thấy sự kinhngạc lẫn ngượng ngùng trên khuôn mặt cô, lúc này mới nguôi đi tức giận,giọng nói cũng dịu dàng hơn một chút, “Nói, tôi là ai?”
Chân anh hoàn toàn gác hẳn lên đùi cô, quấn quýt lấy nhau, nhiệt độnóng ấm thiêu đốt cô. Cô biết, anh lại có tâm tình muốn cùng cô giâydưa.
“Anh muốn làm gì?”
“Nói hay không?”
Giang Nhân Ly càng thêm tức giận, “Mạc Tu Lăng, anh có bệnh.”
Mạc Tu Lăng nở nụ cười, tiếp tục động tác vừa rồi.
Cô không hiểu sao tự nhiên lúc này anh lại dịu dàng như vậy, nhưng vẫn phối hợp, hai tay ôm lấy cổ anh.
Đột nhiên anh dừng lại: “Đau không?”
Cô sửng sốt một chút, mới có phản ứng. Vừa rồi anh đưa ngón tay ra chạm vào vết cắn ở xương quai xanh một chút.
Mạc Tu Lăng không nói thì cô thật sự cũng không phát hiện ra, lúc nàyquả thật là có chút đau. Nhưng cô vẫn lắc đầu, “Không đau, anh cứ tiếptục.”
Mạc Tu Lăng nở nụ cười, “Tiếp tục cái gì?”
Giang Nhân Ly tức giận nhấc chân lên muốn đạp anh, kết quả phản ứng của anh vẫn nhanh hơn cô, trong nháy mắt liền cố định chân cô lại.
Tâm tình của anh tốt hẳn lên, cũng không ngại thái độ của cô, lúc này thực sự bắt đầu “tiếp tục”.
Suốt một đêm, dường như hết sức triền miên, một giây anh cũng không chịu buông tha cô.
Sáng hôm sau hai người đều dậy rất muộn.
Đối với Mạc Tu Lăng mà nói, anh đúng là có phần không khống chế được,nhưng chung quy vẫn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được.
Giang Nhân Ly cũng đã có nhận thức rõ, cứ coi như là Tả Dật Phi quaytrở về thì sao nào. Bên người anh lúc này cũng đã có một người phụ nữ,mà cho dù anh vẫn một mình, thì cũng không liên quan tới cô. Cô đã ở bên người một người đàn ông khác, làm chuyện thể xác thân mật nhất. Nhữngchuyện cũ rõ ràng còn vẹn nguyên trong ký ức, nhưng dường như đã cách xa hàng vạn năm ánh sáng. Xa xôi như vậy, cô ngay cả huyễn tưởng một chútcũng không dám.
Cô xoay người, anh vẫn chưa rời giường.
Cô liếc anh một cái, anh dường như cũng đang nhìn cô.
Cô có chút ảo não, lúc này cô còn chưa mặc quần áo, anh cũng vậy. Conngười thực sự là một loại động vật kỳ lạ. Rõ ràng chuyện thân mật nhấtđều đã làm, nhưng hết lần này đến lần khác lại không muốn lộ diện toànbộ trước mặt đối phương. Thật không biết là cái suy nghĩ gì, chỉ là côđang phiền muộn chính mình.
Mạc Tu Lăng vẫn nhìn cô. Cô xoay người, phát hiện ánh mắt của anh đíchđang dừng trên người mình, hồi lâu rốt cục nghi hoặc mở miệng, “Anh nhìn cái gì?”
“Em.”
Cô ảo não quay đầu.
Mạc Tu Lăng cười khẽ, tay sờ tai cô, “Khuyên tai của em rơi rồi.”
Cô liếc mắt nhìn anh, đều do anh, khiến cô quên tháo khuyên tai. Sờsoạng lỗ tai một, quả nhiên, vài hạt đã rơi xuống. Cô bắt đầu sốt ruột, bắt anh đứng dậy, còn cô tìm kiếm ở giường mãi vẫn không thấy khuyêntai.
Mạc Tu Lăng nhìn cô bận rộn, khẽ thở dài.
Anh trong lòng thầm nghĩ, cứ như vậy đi, như vậy cũng không tồi.