“Hắn ta ở bên đây!” Một hắc y nhân khác vừa la lớn vừa bóp cò súng.
“Bùm!”
Tiếng súng vang lên loạn xạ kèm theo đó là những tiếng kêu thảm thiết.
Ngắn ngủi ba chục giây, năm trong số sáu người áo đen đã nằm trên đất và không còn phát ra thanh âm nào.
Còn lại một người cuối cùng thì cũng chính là người lúc nãy hỏi chuyện Phương Vũ.
Sau khi nhìn thấy thân thủ quỷ mị của Phương Vũ, sắc mặt của người áo đen như không còn giọt máu, toàn thân run rẩy.
Hắn gặp phải quái vật rồi!
Chạy! Nhất định phải chạy! Nếu không chỉ mất mạng!
Hắc y nhân xoay người định bỏ chạy thì nhìn thấy Phương Vũ đã xuất hiện ở trước mắt hắn.
“…”
Hắc y nhân la lớn một tiếng, sau đó chĩa súng định bắn Phương Vũ.
“Rắc!”
Nhưng giây sau đó, tay mà hắn cầm súng đã bị bàn tay của Phương Vũ bẻ gãy!
Hắc y nhân kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống đất, đôi mắt mở rất to, trong mắt hắn tràn đầy sự sợ hãi.
Phải tìm cứu viện! Phải báo cáo với Dương tiểu thư, người này là một quái vật!
Hắc y nhân móc điện thoại từ trong túi ra rồi bấm số điện thoại gọi.
Phương Vũ vẫn im lặng đứng nhìn hắn.
Ba giây sau, đầu dây bên kia đã bắt máy.
Hắc y nhân đó vừa muốn mở miệng nói, Phương Vũ đã giật cái điện thoại của hắn.
“Alô.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc.
“Người ngươi phái đến đây đã bị tôi giải quyết rồi. Tôi rất ghét phiền phức, cho nên tôi hi vọng đây là lần cuối cùng.” Phương Vũ nói.
“Dương tiểu thư, người này không phải là người bình thường, vô phải phái Bạch lão đại.. Aaaa!” Người áo đen ở một bên la lớn, nhưng lời vẫn chưa nói xong thì đã bị Phương Vũ đạp một cái trên ngữ, kêu thảm một tiếng rồi chết luôn tại chỗ.
“Tên đầy đủ của cô là gì?” Phương Vũ cầm điện thoại hỏi.
Đầu dây bên kia vẫn im lặng.
“Được thôi, không nói thì thôi vậy, hãy nhớ lời ta vừa nói, đừng có mà đến gây sự với ta nữa.” Nói xong, Phương Vũ gác máy.
Gần đây có chuyện gì vậy? Chuyện phiền phức so với mười năm trước đây còn nhiều hơn!
* * *
Dương gia.
Dương Âm Trúc bỏ điện thoại xuống, đôi tay trắng như ngọc khẽ run lên. Cô ta, còn có Dương gia, từ trước đến giờ cũng chưa từng bj ai uy hiếp qua như vậy!
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Đôi mắt Dương Âm Trúc toát ra sát khí.
Hôm nay cô ta phái ra sáu người tinh nhuệ trong gia tộc qua đó, nhưng toàn bộ đều bị tiêu diệt. Chuyện này cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến. Hai hôm nay, cô ta đã liên tiếp mất đi tám người tinh nhuệ trong gia tộc rồi.
Suy nghĩ đến lúc nói chuyện điện thoại, lời cuối cùng của tên thuộc hạ, Dương Âm Trúc lại lấy ra điện thoại.
“Kêu Bạch Chiến đến chỗ ta.”
* * *
Bệnh viện tại trung tâm thành Giang Hải, trong phòng bệnh VIP.
Cơ Như My tỉnh lại sau cơn hôn mê, ngồi kế bên giường bệnh là cha mẹ cô ta.
Cơ Đông Sơn thấy Cơ Như My đã tỉnh lại, thì trong lòng nhẹ nhõm hẳn nói: “Như My, con rốt cuộc cũng tỉnh dậy rồi, có chỗ nào không khỏe không?”
Vệ Linh mẹ cô ta ở một bên cũng sắc mặt khẩn trương.
“Cha, mẹ, con không sao.” Cơ Như My trả lời.
Sau khi khẳng định Cơ Như My thật sự không có vấn đề gì, sắc mặt của Cơ Đông Sơn sau đó cũng bắt đầu âm trầm nói: “Như My, sự việc này con khẳng định là Dương gia làm sao?”
“Con khẳng định. Lúc đó hai tên sát thủ cứ nghĩ là con chết chắc, nên đã để lộ người đứng đằng sau chính là Dương Âm Trúc.” Cơ Như My cau mày nói.
“Dương gia! Đáng chết! Lúc trước có tranh chấp cũng là tranh chấp ngầm, hiện tại lại dám trực tiếp động thủ, còn muốn lấy mạng của con gái ta! Thù này không trả, Cơ Đông Sơn ta không đáng làm cha!” Cơ Đông Sơn phẫn nộ nói.
Lại qua một lúc, tâm trạng của Cơ Đông Sơn cũng là bình thản lại một tí hỏi: “Như My, con còn nhớ là ai đã cứu con không? Đây là đại ân nhân của Cơ gia chúng ta, chúng ta nhất định phải báo đáp người ta.”
Hồi ức lại thân thủ của Phương Vũ, Cơ Như My vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
“Con, con không biết tên của anh ta.. Nhưng anh trông vẫn rất trẻ, với lại thân thủ rất giỏi. Hai tên sát thủ trên tay đều có súng, nhưng lại ngay cả cơ hội nổ súng cũng không có..” Cơ Như My nói.
“Có thần như vậy không? Chẳng phải là còn ghê gớm hơn Vu thúc của con sao?” Cơ Đông Sơn nói.
Vu Minh chính là huynh đệ kết nghĩa của Cơ Đông Sơn, một võ giã cửu đoạn, thực lực siêu phàm.
Cơ Như My lắc đầu nói: “Con không biết nữa, nhưng anh ta thật sự rất lợi hại.”
“Ồ.. bất luận thế nào, anh ta cũng là ân nhân của chúng ta, chúng ta nhất định phải tìm được cậu ta, trả ơn cứu mạng cho con.” Cơ Đông Sơn nói.
* * *
Ngày thứ hai đến lớp, Phương Vũ ngổi ở chỗ của mình, nhìn Đường Tiểu Nhu bên cạnh.
“Đợi tí ra chơi rồi đi, gấp cái gì chứ!” Đường Tiểu Nhu bất mãn nói.
Cô ta cũng có lòng tự trọng, bị một người trai chê bai khi dễ, cô ta cũng rất tổn thương.
Giờ ra chơi, Đường Tiểu Nhu mặt hầm hầm tức giận rồi đi đến phòng giáo viên.
Rốt cuộc cũng có thể rời xa mấy chuyện phiền phức rồi.
Phương Vũ hít sâu một hơi.
Năm phút sau, Đường Tiểu Nhu quay lại, một mặt không vui ngồi bên cạnh Phương Vũ.
“Thầy chủ nhiệm không cho đổi, còn mắng tôi một trận!”