30 phút trôi qua, không có tin nhắn.
….
Một tiếng sau, Dụ Phồn nhìn khung trò chuyện trống rỗng của mình với Trần Cảnh Thâm, không cảm xúc mở thông tin cá nhân của s ra, kéo người vào danh sách đen.
–
Nửa đêm, Dụ Phồn bị tiếng sột soạt đánh thức.
Cơn buồn ngủ vừa dâng lên lập tức tan thành mây khói, cậu cầm điện thoại xem thời gian, ba giờ rưỡi, gà cũng chưa thức.
Tiếng lệch kệch bên ngoài lại vang lên.
Dụ Phồn lạnh lùng vén chăn đứng lên khỏi giường, cầm cái vợt cầu lông đứt lưới sau rèm cửa ra.
Cậu khẽ đi đến cửa phòng, tay vừa chạm tới tay nắm cửa___
“Ban nãy không nghe thấy điện thoại, tôi vừa về đến nhà, cược trận bóng đó cho tôi chưa? Cược cái gì…Không phải tôi nói với anh rồi à? Cược 10 ngàn tỉ số 2-1____Cược thắng sẽ chia tiền cho anh, tôi còn quỵt nợ được anh chắc?”
Giọng của Dụ Khải Minh tựa như cái máy khoan bất ngờ hoạt động, len qua khe cửa tiến vào, “Đài truyền hình nào phát trực tiếp….Biết rồi biết rồi.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Dụ Phồn ném vợt về chỗ cũ, thế nhưng sắc mặt lại lạnh lùng hơn.
Hai phút sau, bên ngoài vang lên tiếng của bình luận viên trận bóng.
Lúc Dụ Phồn đẩy cửa ra, Dụ Khải Minh đang mở khoen lon bia, gác hai chân lên bàn khoan khoái xem trận bóng.
Thấy âm lượng ti vi quá nhỏ, Dụ Khải Minh cầm điều khiển lên tăng thêm 10.
Dụ Phồn dựa vào cạnh cửa: “Tai điếc phải đi chữa.”
Động tác uống bia của Dụ Khải Minh khựng lại, tiếp tục tăng lớn âm lượng, ông khoát tay lên ghế sô pha, vẫn xem ti vi chăm chú: “Ông ở nhà mình thích xem ti vi lớn tiếng thế đấy, mày sợ ồn thì cút đi.”
Dụ Phồn không hề do dự, cậu quay người đi về phòng gom hết mấy thứ trên bàn lên, cầm áo khoác quay người ra ngoài.
Đóng cửa lại, cậu dựa vào công tơ điện đợi chốc lát. Ngay khi vừa nghe thấy tiếng “Vào____” vang lên bên trong, cậu nhấc tay gạt tắt cầu dao điện, sau đó lấy ổ khóa trong túi ra khóa hộp công tơ điện lại.
Lúc Dụ Khải Minh thò đầu ra từ ban công, đúng lúc trông thấy bóng lưng Dụ Phồn vừa đi.
Ông ta đỏ mặt chửi rửa tục tằn: “Phắc mẹ mày Dụ Phồn! Về đây ngay! Thằng chó đẻ! Tao bảo mày về đây mày có nghe không____”
Trong đêm tối, hình bóng nam sinh gầy gò, thờ ơ không đáp ông ta một lời, cũng bỏ đi chẳng hề ngoảnh lại.
Dụ Phồn đến quán net mở một máy tính, ngủ hai tiếng.
Quán nét nhỏ, chỗ còn trống duy nhất dựa vào một ô cửa sổ vỡ.
Cậu chợp mắt hai tiếng trong gió lạnh, xung quanh thoang thoảng mùi khói thuốc lá, người ngồi bên cạnh chơi game cứ như đánh giặc, giọng còn vang hơn cả quán karaoke bên cạnh.
Lúc Dụ Phồn tỉnh dậy chỉ thấy chóng mặt căng não, cảm thấy không bằng mình cứ thức cả đêm cho rồi.
Sáng sớm đầu xuân trong lành mát mẻ, giữa không trung còn có lất phất vài hạt mưa phùn.
Ông chủ quán net cũng là người quen cũ của cậu, trông thấy cậu bước ra bèn ló đầu đến trước bàn: “Dụ Phồn, định đi học hả? Cậu mặc mỏng thế, không biết hôm nay hạ nhiệt độ à? Bên ngoài đang mưa đấy, lấy cái ô rồi đi.”
“Không cần.”
Dụ Phồn kéo khóa áo khoác đồng phục lên, xoay người đi vào trong màn mưa.
Lúc Trần Cảnh Thâm đến trường không có bao nhiêu người trong lớp.
Nhìn thấy người dựa lên bàn ngủ, anh hơi khựng lại, ngẩng đầu liếc mắt nhìn lên đồng hồ treo trên bảng đen.
Cả mặt Dụ Phồn vùi trong cánh tay, tóc rối bù, bả vai hơi phập phồng theo nhịp thở, xem ra đã ngủ ở đây rất lâu rồi.
Hôm nay nhiệt độ hạ thấp, áo khoác đồng phục phong phanh trên người cậu không hề ăn khớp với mọi người xung quanh.
Trần Cảnh Thâm rút sách giáo khoa từ ngăn bàn ra, lật mở ngẫu nhiên hai trang bài.
Một cơn gió lạnh lùa vào, người bên cạnh khẽ cử động, cuộn tròn bàn tay vào ống tay áo rộng thùng thình.
Trần Cảnh Thâm đứng dậy, khẽ khàng đóng cửa sổ bên cạnh lại.
Học sinh trong lớp bước vào phòng học trông thấy người thường xuyên đến muộn đã ngồi ở chỗ, ai cũng thấy hơi ngạc nhiên.
“Dụ Phồn, sao hôm nay cậu đến sớm thế?” Chương Nhàn Tịnh quay đầu nhìn cậu, “Đổi tính rồi hả?”
Ngón tay buông xuống mép bàn của Dụ Phồn hơi giần giật, một lúc lâu sau mới cất lên tiếng: “Ừ.”
“Buồn ngủ thành thế này, tối hôm qua đi ăn trộm hả?”
Vương Lộ An nhướng mày: “Ngày nào cậu ấy cũng vầy mà?”
“Bình thường dù gì cũng lộ ra được nửa mặt, hôm nay chỉ thấy được tóc thôi.” Chương Nhàn Tịnh duỗi eo, liếc mắt nhìn sang người bên cạnh, “Bạn cùng bàn thân mến, bài tập toán hôm qua cậu chép chưa?”
Vương Lộ An nói: “Tôi chép rồi, tôi cho cậu mượn chép nè.”
“Thôi, vở toán của cậu….” Chương Nhàn Tịnh ghét bỏ, “Sắp vào học rồi, cậu về chỗ ngồi lẹ đi.”
“Há, cậu đúng là không biết tốt xấu.”
Thật ra Dụ Phồn không ngủ say lắm, nhưng lại cảm thấy đầu rất nặng, cả người không còn sức, cũng chỉ đành gục lên bàn nghe câu được câu không.
Âm thanh xung quanh ngày càng trôi xa, cuối cùng hóa thành âm tiết cậu nghe không hiểu, nổi lơ lửng ở ngay bên tai.
Qua không bao lâu, giọng nói đầy dõng dạc của Trang Phóng Cầm thấp thoáng vang lên: “Có một số bạn học, nhìn thì thấy đến rất sớm, thật ra lại ngủ ở đây cả sáng rồi.”
“Thôi, để em ấy ngủ, sau này sẽ có lúc em ấy phải chịu thiệt thòi.”
Một lát sau cô lại hối hận: “Chỗ này có kiến thức mới, các em nhớ kỹ….Ai đóng cửa sổ lớp lại rồi? Những bạn ngồi phía sau, mở hết cửa sổ xung quanh các em ra, tránh cho nhiệt độ trong nhà thoải mái quá, có người nằm xuống rồi lại không dậy được nữa.”
“Là em đóng thưa cô.” Bên cạnh truyền đến giọng nói trầm thấp, “Em lạnh.”
Trang Phóng Cầm buồn bực nhìn cái áo phao lông ngắn màu trắng trên người Trần Cảnh Thâm: “À…Được thôi, vậy đừng mở.”
“Những ai làm sai bài cô giảng hôm nay chép lại 10 lần cách giải cho cô, ngày mai nộp lên, bạn học nào không nộp tự động lên bảng đọc lại cho cô trong tiết toán tuần sau.”
….
Dụ Phồn đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ rồi.
Không biết qua bao lâu, bên tai vang lên tiếng gõ nhè nhẹ, gõ đến mức thái dương cậu cũng giần giật hai cái.
Giọng Vương Lộ An rơi từ trên đỉnh đầu xuống: “Anh em, tan học rồi. Cậu đã ngủ cả ngày còn ngủ nữa hả? Đi thôi, bọn mình đi ăn cơm.”
Đầu Dụ Phồn đau như búa bổ, khẽ lắc đầu.
Vương Lộ An: “Cậu không đi à?”
Dụ Phồn gật đầu.
“Cậu không đói bụng hả? Tôi nghe nói cuối phố mở một quán ma lạt thang, hôm nay lạnh thế này, không đi ăn thật hở? ” Vương Lộ An nói, “Vậy tôi đi một mình đây.”
*Ma lạt thang là một món lẩu đường phố bên đấy

Lông mi Dụ Phồn thoáng rung động, mặc kệ cậu ta.
Trước khi Vương Lộ An đi còn vô thức liếc mắt nhìn sang người bên cạnh Dụ Phồn.
Đã tan học được một lúc, Trần Cảnh Thâm vẫn cắm đầu học. Tư thế ngồi của anh thoải mái hơn lúc ngồi học một ít, xương hàm thờ ơ kéo căng, ánh mắt dừng trên câu hỏi trong sách luyện tập.
Không hổ danh là học bá, Vương Lộ An thầm nghĩ.
Đã đứng đầu toàn khối thế mà sau giờ học còn ở lại lớp làm bài, xem ra là quyết tâm phải đè chết bạn học khác.
Người trong lớp lục tục rời đi, trong lớp chỉ còn lại hai người cuối cùng.
Làm xong bài tập trong tay, đuôi mắt Trần Cảnh Thâm liếc qua, người bên cạnh vẫn đang nằm úp sấp, không hề có dấu hiệu tỉnh dậy.
Anh dựa người về sau, lại lấy ra thêm một bộ đề mời từ trong ngăn bàn.
Làm được hai câu, anh nghe thấy người bên cạnh nặng nề thở ra một hơi.
Ngòi bút Trần Cảnh Thâm khựng lại, nghiêng đầu qua nhìn mới phát hiện Dụ Phồn bất thường.
Dụ Phồn cho là mình buồn ngủ mới lúc nóng lúc lạnh thế này, cổ họng hơi đau, hô hấp cũng không thông.
Một luồng khí lạnh len vào từ khe cửa, cậu lạnh đến mức co người lại, vừa định đổi tư thế khác, sau gáy bỗng nhiên cảm nhận được một xúc cảm ấm áp.
Cậu còn chưa nhận ra đây là cái gì, thứ đó đã lật lại, che lên khắp da thịt cậu.
Lòng bàn tay to lớn của nam sinh nóng bừng, dễ dàng ôm trọn lấy cả gáy cậu.
Dụ Phồn run lên một cái, da thịt cả người bắt đầu tê dại.
Cậu miễn cưỡng mở mắt ra, nghiêng đầu liếc nhìn người bên cạnh.
Tay Trần Cảnh Thâm đặt lên gáy cậu, bàn tay còn lại đang ấn điện thoại, cảm nhận được ánh nhìn của cậu mới khẽ nâng mắt lên.
Đáy mắt Dụ Phồn đã nóng đến đỏ bừng, lan xuống hai nốt ruồi nhạt bên dưới đuôi mắt, đồng tử đen nhánh vẫn bất động dán chặt vào anh.
Một lúc lâu sau, Dụ Phồn khó khăn mấp máy môi.
Giọng nói của người lâu không nói chuyện hơi khàn khàn, cũng không còn đủ khí thế nữa.
“Mẹ nó cậu…” Dụ Phồn nheo mắt lại, “Quấy rối tình dục hả?”
“.”
Trần Cảnh Thâm cau mày, môi mím thành một đường thẳng, qua một lúc sau mới mở miệng.
“Dụ Phồn, cậu sốt rồi.”