Tần Lục Nguyệt ơi Tần Lục Nguyệt, xem cô lần này chạy trốn như thế nào!
Mười tám năm trước để cô trốn thoát, lần này, đừng hòng!
Vừa lúc đó, người chủ trì cuối cùng cũng mở miệng: “Hoan nghênh các vị khách quý đến dự lễ kết hôn của người thừa kế đời thứ ba của Tông gia là Tông Minh Hạo cùng tiểu thư Tần Lục Nguyệt.”
Lời của người chủ trì vừa dứt, trong nháy mắt toàn bộ hội trường trở nên tĩnh lặng.
Đợi đã!
Không phải người kết hôn là Tông Minh Trạch sao?
Tại sao lại biến thành Tông Minh Hạo?
Chẳng lẽ người đứng ở trên kia không phải Tông Minh Trạch, mà là Tông Minh Hạo?
Ánh mắt của tất cả mọi người di chuyển một chút rồi tất cả đều dừng lại trên người Tông Minh Hạo.
Tông Minh Hạo chậm rãi mở miệng nói: “Vô cùng cảm ơn mọi người đã dành chút thời gian tham dự hôn lễ của kẻ hèn này. Minh Hạo vừa mới trở về nước, liền yêu tiểu thư Tần Lục Nguyệt từ cái nhìn đầu tiên, về đến nhà mới biết, bản thân cùng Lục Nguyệt từ nhỏ đã có hôn ước. Vì thực hiện hôn ước, cho nên, lúc này mới vội vàng kết hôn, hy vọng mọi người hiểu cho.”
Tông Minh Hạo vừa nói xong, tức khắc làm cho mọi người ở nơi này không nói được lời nào!
Tần Lục Nguyệt lại càng mang vẻ mặt mộng bức. (Khuôn mặt xuất hiện biểu cảm trợn mắt há mồm sau khi bị “sét đánh” bởi câu truyện nào đó)
Chờ một chút, hắn nói hắn là Tông Minh Hạo?
A, là anh ta! Là cái tên khốn khϊếp cướp đi nụ hôn đầu của mình!
Không đúng! Mình cùng anh ta vừa gặp đã yêu lúc nào?
Rõ ràng là tên khốn kia không nói lời nào cướp đi nụ hôn đầu của mình, đã vậy còn tìm đủ mọi cách làm nhục mình!
Còn nữa, mình có hôn ước cùng anh ta lúc nào!
Tần Lục Nguyệt vừa muốn lên tiếng thì Tần Giai Nhân ngồi ở dưới tham dự lễ cưới giống như điên cuồng, bỗng nhiên bộc phát: “Cái gì? Hôm nay chú rể là Tông Minh Hạo? Không phải Tông Minh Trạch? Không, không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”
Ánh mắt của mọi người lại một di chuyển, đặt lên người Tần Giai Nhân.
Tần Giai Nhân đã bất chấp hình tượng của mình, lập tức đứng lên, chỉ tay vào Tần Lục Nguyệt, kích động kêu lên: “Dựa vào cái gì! Mày dựa vào cái gì mà được gả cho anh ấy! Mày… ưʍ… ưʍ… ư…”
Miệng Tần Giai Nhân lập tức bị Tần phu nhân bịt kín!
Thấy được dáng vẻ điên cuồng của Tần Giai Nhân, đáy lòng Tần Lục Nguyệt liền nổi lên một cỗ dũng khí, lập tức đứng cạnh Tông Minh Hạo.
Tần Giai Nhân thấy một màn như vậy, cô ta càng thêm điên cuồng!
Không, không thể!
Tông Minh Hạo chỉ có thể là của mình!
Tuyệt đối không thể để con tiện nhân Tần Lục Nguyệt chiếm tiện nghi!
Tần phu nhân xem xét lại tình hình, không thể không lôi Tần Giai Nhân rời khỏi hội trường hôn lễ.
Nhìn thấy Tần Giai Nhân đi, Tần Lục Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm, theo bản năng muốn giữ một khoảng cách với Tông Minh Hạo.
Không nghĩ đến, Tông Minh Hạo đã giành trước một bước, lập tức bắt được tay nó, đôi mắt chim ưng cười như không cười nhìn nó: “Bà xã, buổi lễ kết hôn của chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu.”