Trần Nhân bày ra một vẻ mặt vui trông thấy. Vội vàng đáp trả lại.
“Còn phải hỏi em muốn đi hay không nữa, tất nhiên là em muốn rồi. Em còn sợ anh bị ép đi cùng em tới chán ngắt luôn chứ?”
Hòa An bên cạnh chỉ cười cười cứ không trả lời, cứ vậy mà im lặng cho tới khi về tới nhà.
Anh lê từng bước mệt mỏi để trở về phòng của mình. Không phải anh không muốn thăng tiến trong công việc mà là anh không muốn có nhiều hơn một trách nhiệm nào nữa. Anh sống thoải mái phóng khoáng đã dần thành thói quen, đột nhiên bị bó buộc anh không thích.
Anh bệnh tới muốn chết đi sống lại vẫn không muốn đến bệnh viện vì sao? Vì anh không muốn sẽ vô tình gặp lại người anh không muốn gặp nhất trong tình trạng mình yếu đuối như vậy. Minh Phong là một bác sĩ, nhà anh có cả anh và mẹ anh là bác sĩ. Ba anh lại là viên chức nhà nước nên đó là lý do tại sao hai người họ mới khó khăn trong việc công khai tình cảm.
Thực ra cũng không tới mức phải trốn tránh, chỉ là nếu có thể vẫn không nên gặp thì vẫn hơn. Ngỡ là cùng một thế giới nhưng thực ra là không phải.
Tuấn Khải ở lại công ty tới hơn tám giờ tối để sắp xếp lại khối công việc anh nhận bàn giao trong ngày hôm nay. Công việc căn bản không quá khó nhưng khá nhiều và lộn xộn. Yêu cầu trong công việc anh cực kỳ cao, nếu thực sự phải nhúng tay vào thì nhất định phải làm cho thật gọn gàng.
Lúc chuẩn bị tắt máy tính anh suy nghĩ một lát thì quyết định đăng nhập email mà anh đã từng sử dụng trước lúc sang Úc. Cũng đã rất lâu rồi không nhìn tới, lần này về nước bất giác lại muốn mở lại.
Màn hình máy tính vừa chuyển trang liền đập vào mắt khoảng hơn hai mươi tin nhắn đều gửi đến từ cùng một địa chỉ. Anh click chuột mở ra tin nhắn mới nhất, hình như mới gửi vào tầm hai ngày trước.
*”Chào Tuấn Khải,*
*Con vẫn khỏe chứ? Vài ngày nữa là Giáng Sinh rồi. Con bên đấy có ai đón ngày lễ này cùng con không? Mọi người rất nhớ con. Mong nhận được hồi âm từ con.*
*Cô Khoa.”*
Anh bị đứng hình tầm vài phút, vẫn tư thế ngồi không đổi đắn đo một lát rồi lại quyết định trả lời email. Lúc đi anh cũng không nghĩ mình sẽ được nhận những tin nhắn như thế này vào email. Bây giờ vẫn là nên trả lời mới đúng lẽ.
*”Chào cô Khoa,*
*Con vẫn khỏe. Xin lỗi vì con mới vào lại email nên trước đó không trả lời được thư cho cô. Con đã về nước, sẽ ghé thăm mọi người. Cô vẫn ở địa chỉ cũ ạ hoặc nếu không hãy nhắn lại con nhé.*
*Tuấn Khải.”*
Bấm gửi xong anh liền ngữa lưng ra ghế thở dài một tiếng.
Thứ không thể trốn, chính là không thể nào trốn đi được…