Ngay khi mọi người đều không nói gì, đột nhiên có một giọng nói bình thản vang lên.
Mọi người theo tiếng nói nhìn lại, bất ngờ chính là Diệp Trần!
“Ông?”
Trần Húc Dương không thể không cau mày, rõ ràng có mấy phần khinh thường. Trong đám người lớp 12a3, lúc này có vài người bắt đầu lên tiếng nhạo báng Diệp Trần.
“Hắc hắc, còn ngại lần trước chưa đủ mất mặt sao? Đều bị Vu Cương đánh bại!”
“Để ông vào chơi, với chịu thua có khác nhau ở chỗ nào không?”
“Thực sự không biết tự mình hiểu lấy một chút nào, đúng là lấy trứng chọi đá!”
…
Nghe thấy sự nhạo báng của mọi người, Diệp Trần chẳng hề mảnh may suy nghĩ bất cứ điều gì, Ngô Lỗi thì ngược lại, không nhịn được vùng vằng từ dưới đất đứng lên, chỉ vào mấy người kia tức giận mắng mỏ. “Mặc dù Diệp Trần chơi bóng rổ không giỏi, nhưng ít ra cậu ấy dám đứng ra, còn các ngươi thì sao? Ngoài việc chỉ biết đứng ra châm chọc người khác còn biết làm cái gì?”
Mọi người lập tức á khẩu không trả lời được, nhưng trong ánh mắt nhìn về phía Diệp Trần, rõ ràng là đầy khinh thường. Diệp Trần đột nhiên cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, hắn đường đường là Cuồng Đế ở Tu Chân giới, nếu không phải bởi vì bạn tốt bị người ám toán, thực sự không có hứng thú tranh luận với một đám trẻ con, tuy nhiên khi hắn đã quyết định ra tay, thì hắn không có lý do gì để rút lui.
Vì vậy, Diệp Trần đã đi lên hai bước, hướng về phía Đường Thanh Nhã nói: “Lớp trưởng đại nhân, để cho tôi vào sân đi, tôi có thể kéo số điểm trở lại”
Khi Diệp Trần nói ra lời này, đầu tiên mọi người đều sững sờ, sau đó thi nhau cười nhạo.
“Chỉ dựa vào ông? Tôi không có nghe nhầm chứ?”
“Không sợ gió lớn thổi đau đầu lưỡi a!”
“Tôi là lần đầu tiên nhìn thấy một người có thể thổi cho da trâu thành tươi mới và tinh tế như vậy!”
“Ngay cả Trần Húc Dương cũng không có cách nào kéo số điểm trở lại, ông nghĩ ông là ai?”
…
Ngay cả Ngô Lỗi khi nghe Diệp Trần đột nhiên thốt lên câu nói điên rồ này, trên mặt cũng cảm thấy có chút nhịn không được, vội vàng giật giật ống tay áo của Diệp Trần.
“Diệp tử, bây giờ không phải là lúc hờn dỗi nói mạnh miệng a!”
Diệp Trần hướng hắn mỉm cười, sau đó quay sang nhìn về phía Trần Húc Dương.
“Trần Húc Dương, ông có dám đánh cược cùng với tôi hay không?”
Trần Húc Dương đầu tiên là sững sờ, sau đó hắn mỉm cười lạnh lùng.
“Ông muốn đánh cược gì với tôi?”
Diệp Trần thản nhiên nói: “Rất đơn giản, hãy để tôi tới thay thế vị trí của Ngô Lỗi, và sau đó ông sẽ cho tôi tất cả quyền ném bóng, tôi chỉ cần năm phút, là có thể san bằng điểm số!”
Xoạt!
Toàn bộ lớp 12a3, đều nghe được lời này của Diệp Trần, tất cả mọi người trong lúc nhất thời đều ngây ngẩn cả người, gần như trong đầu của mỗi người, cùng tung ra hai chữ.
“Cuồng vọng”
Trần Húc Dương thậm chí còn cười vì những lời nói của Diệp Trần nghe quá mức hoang đường. Lúc đầu còn muốn trực tiếp khiển trách Diệp Trần một phen, nhưng hắn lại nghĩ lại, đội của hắn có hai vị tướng bị thương, và gần như chắc chắn sẽ thua. Đã như vậy, không bằng dứt khoát để tân binh như Diệp Trần vào sân cho mất mặt xấu hổ, để hắn ta có thể đẩy trách nhiệm thua trận cho Diệp Trần, và đưa cho Diệp Trần một bài học, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện. Suy nghĩ về điều này, Trần Húc Dương một lần nữa mỉm cười lạnh lùng, nói:
“Tốt! Tôi có thể để cho ông ra sân, cũng có thể cho ông tất cả quyền ném bóng, nhưng nếu ông không thể làm điều đó thì sao?”
Vẻ mặt Diệp Trần rất tùy ý, vẫy tay sang một bên.
“Tất cả tùy ông!”
“Tốt tốt tốt!”
Trần Húc Dương giận quá hóa cười, bây giờ hắn ta thấy dáng vẻ của Diệp Trần, dáng vẻ nhẹ nhàng như gió thổi, liền tức giận trong lòng, hít một hơi thật sâu, nói:
“Hôm nay tôi sẽ đánh cược này với ông! Nếu ông thực sự có khả năng này, Trần Húc Dương tôi sẽ tự rót trà rót rượu bái ông làm thầy!”
Không ngờ, Diệp Trần lại chỉ cười nhạt một tiếng “Muồn trở thành đồ đệ của tôi, ông ngược lại nghĩ hay thật! Hay là đơn giản một chút đi, chúng ta lấy mười vạn đồng làm tiền đánh cược, nếu như tôi có khả năng làm được điều đó, ông sẽ cho tôi mười vạn đồng, trái lại tôi sẽ cho ông mười vạn đồng, như thế được không?”
Nếu như Trần Húc Dương thật sự bái Diệp Trần hắn làm thầy, đây không phải là trừng phạt, ngược lại còn là phần thưởng a.
Phải biết, ở Tu Chân giới, có không biết bao nhiêu nhân tài, suy nghĩ nát cả óc, muốn bái Cuồng Đế hắn làm thầy đây!
Ở trong trí nhớ của Diệp Trần, Trần Húc Dương dường như là con của một nhà giàu có, mười vạn đồng tiền chắc là sẽ không để vào mắt, mà hắn bây giờ, thiếu nhất chính là tiền. Quả nhiên, Trần Húc Dương ngay lập tức đáp ứng.
“Tốt! Tôi đánh cược này với ông! Nếu ông có thể thắng, tôi trực tiếp cho ông hai mươi vạn! Nhưng nếu ông thua, tôi không cần tiền của ông, tin rằng ông cũng không có nhiều tiền như vậy để trả tôi, tôi chỉ cần ông cởi sạch quần áo, chạy một vòng quanh sân! Bây giờ, ông có dám đánh cược với tôi không?”
P/S: Chính thức từ ngày hôm nay sẽ dịch truyện này, ít nhất một ngày 2 chương. Cần click nút ta thích hoặc đẩy kim phiếu để có động lực một ngày hơn 2 chương, như truyện Hệ thống chưởng môn một ngày dịch nhiều nhất được 10 chương, mong rằng mọi người thích đọc truyện dịch ủng hộ, truyện dịch sẽ úp nhiều chương đuổi theo tác giả….