“Sau khi về nhà tỉnh táo lại, tôi rất hốihận…tình cảm ba năm, không phải lạnh lẽo kết thúc, mà là tuyệt tình cắtđứt trong khi nồng nàn nhất, trong lòng tôi rất khổ sở, tôi nghĩ, chắccô ấy cũng thế…” Tuy rằng không còn nói chuyện với nhau, nhưng mỗi lầnanh lấy cớ đi đón Bạc Nhất Tâm thực tế cũng không nhịn được muốn liếc cô một cái, không khó nhận ra tâm trạng cô vô cùng ủ rũ.
Khi bọn họ ở bên nhau, cô vui vẻ năngđộng, lúc nào cũng muốn chơi muốn náo nhiệt, nhưng mà từ sau khi chiatay, Bạc Nhất Tâm nói cho anh cô không còn tham gia bất kì hoạt động nào nữa, mỗi ngày chỉ đi học, tan học, khi ra chơi nhoài người lên mặt bàn, ngay cả cửa phòng học cũng không ra.
“Tôi thực sự rất hối hận, lại vô cùng…lolắng cho cô ấy, không ăn cơm tự nhốt mình trong phòng. Lúc ấy bố tôi bịđiều đến Thụy Sĩ làm việc, mẹ không còn cách nào khác, đành phải gọiđiện bảo bố xin phép về…” Nói đến đây Chiếm Nam Huyền cụp đôi mi dàixuống, vẻ mặt dị thường đau buồn.
Quản Dịch trong lòng rùng mình,”Đã xảy ra chuyện gì?”
Anh quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ,bên mặt u tối, đôi mi dài giống như không thể khống chế khẽ run, thậtlâu sau cũng không lên tiếng.
Phòng nghe nhìn do FM Acoustic tùy chỉnh vô cùng chính xác, dùng kĩ thuật tiên tiến đặt những cái đĩa ở nơi tốtnhất, loại bàn nghe nhạc nổi LP có thể làm máy phát nhạc chống nhiễu đến mức thấp nhất và phát ra các âm thanh vô cùng tự nhiên, tất cả những âm thanh rất nhỏ của thể loại Acoustic, đều phát ra những âm thanh vô cùng chân thực.
Nhưng cho dù hiệu quả thính giác có rung động như vậy, cũng không cách nào dẹp yên sự bất an trong lòng Ôn Noãn.
Cô tăng âm thanh lên vài nấc, Should itmatter của Sissel vang vọng trong không gian rộng lớn, lấp đi giọng nóiđối thoại trên màn hình cách đó 10 mét, cô ngẩng đầu lên liếc một cái,hoàn toàn không hiểu được bộ phim điện ảnh không biết tên đang nói vềcái gì, cô theo thói quen cầm lấy điều khiển từ xa chuyển kênh.
Khi mọi thứ vượt qua giới hạn sẽ khiếnngười ta khó có thể tiếp nhận, âm thanh cũng như thế, tiếng nhạc vốn dĩêm tai hòa lẫn với tiếng đối thoại sẽ biến thành một hỗn hợp không hàihòa, trở thành tạp âm chói tai, cô uể oải và khó chịu, tắt cả hai cáiđi.
Kỳ thật thứ làm người ta tâm phiền ý loạn không phải là âm nhạc, mà là chính mình.
Con tim bao năm trôi qua trong yên lặng đã lâu chưa thử qua sự xao động lớn như thế, lâu đến nỗi cô cũng không nhớ lần cuối cùng mình khó chịu là vào năm nào, tất cả mọi ngóc ngách trong trái tim từ nhiều năm trước đã già cỗi mất cảm giác, khi đó chỉ mong từ giờ cho đến trăm năm về già thế giới của mình vĩnh viễn tĩnh lặng nhưmặt nước, cuộc đời này đừng nổi sóng một lần nữa.
Mấy đêm bao mối phiền muộn lại rủ nhau tới, làm cô khó thể kháng cự.
Ra khỏi phòng nghe nhìn, xuống tầng, đi ra ngoài, bước chậm trong bầu trời đêm mùa hạ mênh mông rộng lớn.
Rốt cục vẫn không thể áp chế tâm trạnglắng lại, cô phải tự nói với chính bản thân mình, Ôn Noãn, không đượcrung động, nhất định phải khống chế, đừng hỗn loạn, đừng để suy nghĩ đólại một lần nữa trở thành sự thật, đừng tồn tại khát khao với hiện tạihay tương lai, không được đánh cuộc, một trái tim chiếm một nửa là những vết sẹo lồi lõm, thật sự không thể trả giá được.
Cô ngồi xuống đất, gẩy gẩy từng chân cỏ non.
Cô đã từng muốn tăng cân, nhưng mà cho đến nay vẫn giống y hồi trước, so ra có thể còn kém hơn cả đứa bé học sinhmười mấy tuổi, trước đây cô cho rằng chỉ cần cố gắng là có thể làm đượcnhiều thứ, sau đó cuối cùng mới hiểu ra, có nhiều lúc, cố gắng chỉ làphí công vô ích.
Giọt sương dính trên đầu ngọn cỏ chạm vào tay cô, cô thả tay ra, đứng dậy quay về.
Bắt đầu từ khi nào? Cô hiểu được làm người không thể cố chấp, bắt đầu từ khi nào, cô chọn buông tha tất cả, ngaycả ca khúc cô thích nhất…và cả người cô yêu nhất.
Cho dù là tỉnh hay đang ngủ, bài hát côthích đến mức bật suốt 24 giờ, mỗi ngày ngủ dậy điều đầu tiên phải làmlà mở đĩa nghe nó, bởi vì nó chỉ thuộc về anh và cô, tình yêu và tìnhcảm bao nhiêu năm tất cả đều dồn vào trong nó, sau khi buông nó ra côkhông còn thích bài hát nào nữa.
Lúc đó, một con người vốn chuyên nhất nhưcô lại đi lùng tìm các loại CD mới ra, nhưng trong trí nhớ lại giống như vách tường phế thải của một thành phố phồn hoa thịnh vượng, chỉ cầnnghĩ lại hốc mắt liền chua xót.
Mỗi năm trôi qua,cho dù khi nào nhớ lại,cô cuối cùng cũng chỉ tìm thấy chỉ một chút âm nhạc chìm nghỉm dưới đáynước đã không còn trọn vẹn…thứ quen thuộc trong linh hồn, hình ảnh đãtừng ôm hôn nhau.
Rốt cục, vẫn là không khống chế được, nhớ về quá khứ.
Rốt cục vẫn là, làm người ta không khống chế được, muốn nhào vào lồng ngực anh khóc một trận thỏa thuê.
Cô nhẹ nhàng đẩy cánh cửa hình mảnh trănglưỡi liềm màu trắng, khoảnh khắc nhấc chân bước vào cả người biến thànhmột pho tượng.
Trong bóng đêm, trên chiếc sofa cách đókhông xa rõ ràng lóe lên một ánh lửa, không biết là ai đang nằm ở đó yên lặng hút thuốc.
Thật lâu sau, cô mò mẫm trong bóng đêm đi tới.
Có lẽ, đây là cơ hội duy nhất trong cuộc đời cô.
Cô ngồi xuống tấm thảm trước mặt anh, chodù gần trong gang tấc cũng không thấy rõ gương mặt anh, cũng không thấyrõ vẻ mặt của anh, bóng tối không biên giới khiến lòng cô hơi thả lỏng,cho cô chút dũng khí.
“Tại sao?” Cô hỏi.
Anh không đáp, ngón tay kẹp điếu thuốc vươn lên bàn trà, im lặng nhả ra một làn khói.
Cô không hiểu, tại sao ngày thường cô hiếm khi ra ngoài một chuyến, lại tình cờ gặp anh? Tại sao đêm hôm khuyakhoắt Chu Lâm Lộ chạy tới nhà cô, anh sau đó cũng tới? Tại sao khi hainăm trước cô vào Thiển Vũ, anh lại bắt đầu xây tòa nhà này? Tại sao saukhi nhà xây xong, cô lại bị điều đến tầng 66? Tại sao mỗi chiều thứ 7,chỉ duy nhất một mình cô phải quay về theo bên anh? Tại sao khi cô tớinơi này, anh lại cố ý rời đi? Tại sao, tại sao, tối nay anh lại trở về?Cô tựa đầu lên đầu gối, rất nhỏ mà đau đớn gọi,”Nam Huyền, xin anh.” Xin anh hãy trả lời em, rốt cuộc là tại sao? Tất cả những cái đó, tất cả,cuối cùng là vì sao?
Im lặng bất tận.
Tiếng dụi thuốc vang lên, trong bóng tối,giọng anh khàn khàn,”Tại sao em không tránh xa tôi ra một chút?” Luồntay vào hõm cổ nâng đầu cô lên, anh nghiêng người, đối mắt chỉ cách côvài cm vẫn lóe lên ánh sáng nhạt của sao đêm, mang theo một chút mệt mỏi đấu tranh đã qua, cùng với sự bao dung ưu thương cô không hiểu được.
Anh vươn cánh tay dài kéo cô vào lòng, anh xoay người đè cô lên sofa, dấu môi anh bắt đầu hạ xuống, đen sẫm nhưvực sâu vô hạn, trái tim bị lí trí trói buộc mang theo những vết thươngkìm nén rỉ máu lại dần dần chìm xuống, bọn họ đã quên đối phương baonhiêu năm, bọn họ đã đợi đối phương bao nhiêu năm, trái tim thiếu thốnkhông đầy đủ của họ cần nửa bù đáp còn lại đã bao nhiêu năm.
Cánh môi non mềm vì sự vội vàng cuồng liệt của anh mà bị hao tổn, trong miệng đột nhiên có một mùi tanh ngọt.
Anh cởi cúc áo cô ra, cô vừa mới muốn ngăn lại đã bị anh bắt lấy, cánh tay không ngừng một giây tiếp tục thực hiện ý đồ cũ.
“Đừng như vậy.” Cô giãy dụa.
Cơ thể lớn áp chặt lấy người cô,”Tại sao?” Anh hỏi, tiếp tục cởi phanh áo cô ra.
“Nam Huyền—-“ Tiếng kêu của cô bị anh chặn ngay tại miệng.
Tại sao lại chia tay? Tại sao lại rời đi?Tại sao lại có người khác? Tiếng thở dốc mang theo cuồng loạn của anhvang lên bên tai cô,”Tại sao anh không được?”
Cô sợ hãi không nói nên lời, chỉ có thể ôm chặt lấy cổ anh.
Anh lại tiếp tục phủ lên môi cô, cắn nuốttất cả những suy nghĩ hỗn loạn khôn cùng của cô, động tác cuồng nhiệtkhông ngừng một giây, hoàn toàn mất kiên nhẫn trực tiếp xé rách lớp vảimỏng che đậy giữa hai chân cô, bàn tay to tiện đà mạnh mẽ nhấc hai châncô lên, người anh nóng vô cùng, giọng nói vì cố nén mà khàn khàn:”Anhkhông nhịn được.” Lời còn chưa dứt vật cứng rắn để giữa hai chân cô độtnhiên mạnh mẽ đâm vào.
Cô đâu đến mức toàn thân co rút, một hơi cắn lên vai anh.
Anh lấp tức đáp lại, cắn mút vành tai non mềm của cô.
Hàm răng bén nhọn của cô dùng hết toàn lực.
Cuối cùng anh không động nữa, cả người xiết chặt như sắt đá.
Mùi tanh ngọt từ chân răng thấm vào lưỡinhư một tiếng chuông làm cô chợt tỉnh, cô nhả miệng ra, máu trên vai anh tràn đầy ra mờ nhoẹt một mảng, mắt cô có thể nhìn thấy rõ ràng.
Anh vẫn thở dốc, đối diện nhìn khuôn mặtnước mắt tuôn dài của cô trong bóng đêm, hai người giống như những consói đầu đàn giáng cho đối phương vết thương trí mạng, trong mắt đốiphương đều thấy được chút nhớ nhung, khát vọng, đau khổ, cuồng nhiệtcùng lưu luyến.
Anh cắn răng rút ra, tiếp theo nháy mắt ôm lấy bả vai cô đi về phía cầu thang, đụng ngã không biết bao nhiêu làbình hoa và vật dụng trang trí, trong không gian đen sẫm thấy tiếng bang bang liên tiếp vang lên, không đến một phút sau cô đã bị ném lên mộtchiếc giường lớn, bị cơ thể đỏ ửng của anh ép chặt xuống.
Không còn đường lui, trong dòng nước mắtđang dâng lên mãnh liệt cô nhắm mắt lại hoàn toàn tuân theo, anh bỗngnhiên lại im lặng.
Cơ thể to lớn cực nóng như mồi lửa dán lên thân thể đã lộ ra trọn vẹn của cô, nóng bỏng như thiêu cháy làm cô tâmtrí hoảng loạn không nhịn được khẽ run. Thật lâu sau, tay anh nhẹ nhàngvuốt ve lên mặt cô, ngón tay dính nước mắt, nhẹ nhàng đi xuống thong thả mơn trớn từng tấc da thịt của cô, cố ý trêu chọc chỗ tư mật chưa baogiờ lộ ra trước người khác.
Sự khắc chế rõ ràng dường như có thêm chút dịu dàng, từng chút từng chút một trấn an cô, bất giác nhúc nhích chópmũi cọ vào cổ anh, cô ngửi thấy mùi hương quen thuôc trước giờ nay đã có thêm mùi đàn ông trưởng thành và cứng rắn, chỉ có hương thơm độc đáocủa anh mới có thể làm cô an tâm ỷ lại.
Ngừng khóc, hai tay giống như có ý thức lặng lẽ vòng qua lưng anh, trong bóng đêm nhẹ nhàng kéo anh ôm vào lòng.
Toàn thân anh cứng đờ, nắm tay cô lật sang bên cạnh, trong nháy mắt cơn đau xé rách đánh úp vào trong cô, anh mộttấc một tấc cương quyết đẩy vào, không chút lưu tình đột nhiên xuyên qua cô, sự tấn công không mục đích kia phảng phất giống như từ mười nămtrước cho đến tận bây giờ anh mới chân chính tìm được một nơi đặt mìnhvào.
Ngay cả bóng đêm ngoài cửa sổ cũng khôngphân rõ yêu hận, vô số cảm xúc điên cuồng đan xen, anh quên hết tất cảrong ruổi trong cơ thể cô, giống như muốn kết hợp với cô đến thiêntrường địa cửu, từ nay về sau đến chết cũng không buông.
Ôn Noãn hầu như cả đêm không ngủ, khi tỉnh lại đã là sáng sớm.
Phút chốc mở to mắt cứ tưởng rằng mìnhđang đi đến một không gian xa lạ trong mộng, phải mất một hồi lâu tâmhồn lơ lửng mới bằng lòng nhập xác, cô cuống quít đứng lên, sự vội vãnày cũng khiến Chiếm Nam Huyền đang mơ ngủ tỉnh dậy, anh nghiêng người,tay ôm lấy đầu, im lặng nhìn cô ra ra vào vào cánh cửa trong phòng,giống như hơi hoang mang bối rối, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn thânhình tuấn mĩ lộ ra trọn vẹn trên chiếc giường lớn, đôi chân dài mị người của anh nửa cuốn nửa hở trên tấm drap trắng tinh, dính trên đó một vệtmáu hồng rực rỡ chói mắt.
Thẳng cho đến lúc cô thu dọn sạch sẽ,sẵn sàng bắt đầu một ngày mới bình thường, khóe môi anh mới lặng lẽnhếch lên thành một vòng cung ngắn, chậm rãi rời giường.
Dùng xong bữa sáng anh đưa cô đến Thiển Vũ, sau đó cùng Cao Phóng sang Viễn Thông Đại Hoa.
Khoảng hai tiếng sau Ôn Noãn nhận đượcmột gói bưu kiện chuyển phát nhanh, trong túi giấy dày là chìa khóa nhàcô, giây phút nhìn thấy nó, trong lòng cô nổi lên trăm ngàn tư vị, chùmchìa khóa này sớm không đến muộn không đến, lại sau đêm qua mới đến.
Cô gọi điện cho Ôn Nhu, lại thấy đối phương tắt máy.
Cơm trưa xong, Chiếm Nam Huyền cùng CaoPhóng trở về, hai người ngồi trong phòng tổng giám đốc nói chuyện hơnmột giờ, Cao Phóng vừa đi, điện thoại nội tuyến trên bàn cô vang lên.
“Vào đây.” Chiếm Nam Huyền nói.
Quyết tâm khống chế bối rối trong lòng, cô gõ cửa đi vào.
Anh ngồi sau chiếc bàn lớn không ngẩng đầu lên, chỉ chỉ về phía bản hợp đồng:”Thiếu một tờ ở giữa.”
Cô lập tức nói:”Xin lỗi, tôi xử lýngay.” Một giờ trước khi trở về anh nói muốn xem hợp đồng, cô đi in tàiliệu không cẩn thận kiểm tra đã đưa vào.
Lỗi sai ngớ ngẩn này cô lần đầu tiên phạm phải.
Chức vụ của cô là thư kí tổng giám đốc,trên thực tế quyền lực còn cao hơn cả giám đốc, tất cả văn kiện trìnhlên Chiếm Nam Huyền đều phải do cô xem qua trước, tìm những chỗ sai,thiếu trả về cho người ta sửa lại, hoặc nếu còn điều nghi vấn nào, cô sẽ ghi thêm ghi chú rồi mới chuyển cho anh xét duyệt.
Đóng thêm trang thiếu vào, sau khi kiểm tra không còn nhầm nữa cô kẹp lại vào trong bìa cứng rồi mang vào.
“Không tồi.” Anh gật đầu, vẻ mặt nhưthường, tầm mắt vẫn như cũ chăm chú trên văn kiện đang phê duyệt, giốngnhư không hề cảm thấy có người đang chần chừ đứng trước bàn, trên mặt cô lập tức hiện lên chút xấu hổ, thấy anh đang chuyên tâm làm việc khôngchú ý, cô cúi đầu, không nói gì cắn môi xoay người ra ngoài, cô nhẹnhàng đóng cửa lại.
Cho đến khi chiều tối tan tầm Chiếm NamHuyền cũng chưa đi ra, cũng không tìm cô, thời gian tan ca vừa đến ÔnNoãn lập tức chạy lấy người, bắt taxi chạy về cái tổ bao năm của mình,ngã lên sofa, vùi đầu vào gối mềm, không chịu nhúc nhích cho đến tậnkhuya.
Sau khi chuyện xảy ra, nếu đương sự không hề nhắc tới, đó cũng có nghĩa là chưa từng có gì.
Suốt một tuần, giữa Chiếm Nam Huyền vàÔn Noãn chính là như vậy, một người vẫn là lãnh đạo bận rộn quyết địnhcho cả công ty, thỉnh thoảng bay tới bay lui, một người vẫn tận tâm làmthư kí tổng giám đốc, đi đi vào vào trên tầng 66, hai người không ai cản ai, đôi khi ngồi cùng bàn hội nghị cũng chỉ là nhẹ nhàng lãnh đạm.
Trong thế giới người trưởng thành, làmgì có nhiều câu hỏi và giải thích? Điều duy nhất thay đổi có lẽ là đềnghị của Cao Phóng, dự án của Viễn Thông Đại Hoa cuối cùng vẫn trở vềtay Ôn Noãn, Trương Đoan Nghiên thất vọng chuyển xuống.
Thoắt cái đến thứ 6, giữa trưa cô mangmột tập tài liệu vào cho anh kí tên. Nhưng đúng vào lúc này bên ngoàicánh cửa không đóng chặt vang lên tiếng chuông điện thoại, anh ngẩng đầu đồng thời cô cũng cụp mi xuống, mắt nhìn hai cái lỗ mũi, đợi đến khianh nhấn mạnh bút kí vào, cô cầm lấy tài liệu, lạnh nhạt bằng bằngnói:”Không có chuyện gì khác tôi xin ra ngoài.”
Tiếng nhạc Bressanone vẫn đang vang trên bàn cô, cầm lên nhìn, người gọi là kẻ bốc hơi trăm năm Chu Lâm Lộ.”
“Hi, em yêu!” Anh cường điệu kêu lên.
Cô không nhịn được mỉm cười,”Anh về rồi à?”
“Có thời gian không?”
Cô nhìn đồng hồ, đã hơn giữa trưa:”Chỉ có nửa giờ.”
“Vậy xuống đi, anh ở quán cà phê bên đường đối diện công ty em.”
“Được, anh chờ em nhé.”
Gập lại điện thoại đáy lòng cô tràn đầy vui vẻ, nhưng khi xoay người lại bị một bóng người chặn lại trong bàn.
“Vội như thế?” Chiếm Nam Huyền cong khóe môi.
Vẻ mặt lạnh nhạt kia cũng không khácbình thường, nhưng mà không biết vì sao, trong mắt anh lại có thêm một ý lạnh không hề che dấu, khiến cô cảm thấy áp lực.
“Chiếm tổng, không phải là tôi vội.” Côvui vẻ giải thích, Mà là phải tranh thủ trước khi vào làm đi ăn trưa,như vậy buổi chiều mới tiếp tục tan xương nát thịt xông pha khói lửa cho ông chủ anh được.”
Anh nở nụ cười hiếm thấy:”Nếu em muốnkhoe trí thông minh với tôi, không bằng sử dụng trí thông minh đó đichia tay Chu Lâm Lộ thì hơn.” Sự lãnh đạm lạnh lùng khác thường làm côngơ ngẩn, anh dịu dàng nói:”Cùng một lời tôi sẽ không nói lần thứ ba,còn em, tuyệt đối không được rót lời tôi nói từ tai này sang tai kia.”
Nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng sáng quắcnhư sao của anh, trong lòng cô bỗng nhiên muốn bật cười, nhưng trên mặtlại không nói tiếng nào, gạt tay anh ra chạy như bay xuống tầng.
Phụ nữ đối với tình cảm luôn luôn mẫncảm, cô không tự ti, nhưng tuyệt cũng không tự mình đa tình, anh đối với cô thế nào, cô hiện tại, so với trước kia đã hiểu hơn nhiều lắm.
Một tuần này thái độ của anh với cô hoàn toàn giống như lúc trước, chỉ nói việc công không nói chuyện tư, trongsự không thay đổi đó đã biểu thị rõ ràng ý của anh—–nếu giữa anh và côcó chút gì đó, thì đấy không phải là vấn vương tơ lòng không dứt, màchẳng qua đó chỉ qua quan hệ nam nữ bình thường thôi.
Đối với anh mà nói, đêm đó giống như chỉ là ngoài ý muốn, thậm chí ngay cả ngoài ý muốn cũng không phải, đó làloại yêu đương tầm thường đến không thể tầm hơn hơn của nam nữ, mà loạichuyện này mỗi giây mỗi phút đều xảy ra trong thành phố, không hơn.
Cho nên cô không hiểu, rõ ràng giữa côvà anh không hề có gì, anh lại năm lần bảy lượt yêu cầu cô chia tay ChuLâm Lộ, phải biết rằng dựa vào biểu hiện lạnh nhạt trong khoảng thờigian sau đêm đó của anh, đáng ra cô và Chu Lâm Lộ hay người đàn ông cóquan hệ đối với anh mà nói phải chẳng là gì mới đúng.
Nhìn thấy Chu Lâm Lộ đã là 15 phút sau,cô cười chế nhạo:”Anh về thật đúng lúc quá.” Viễn Thông Đại Hoa và Thiển Vũ, Đại Trung, công ty Singapore, bốn bên hợp tác thông qua sự đồng ýcủa ban quản trị mà thành kết cục đã định, gần đây đã tiến triển đếnthảo luận thể lệ chi tiết các bước, rất nhanh sẽ ký kết.
“Đương nhiên, bổn thiếu gia không rảnh rỗi giúp người khác thu dọn cục diện rối rắm.”
“Chuyện sòng bạc thế nào?”
“Rất thuận lợi, sang năm là anh có thể cho em thẻ VIP của sòng bạc xa hoa nhất thế giới.”
“Còn bên Đại Trung? Anh định sau này thế nào?”
Chu Lâm Lộ cười nhạo ra tiếng:”Nếu khôngphải vì chơi 2 chiêu với Chiếm Nam Huyền thì anh đã sớm bứt ra rồi.” Khi nói chuyện đôi mắt lóe lên ánh hào quang tà ác,”Anh nhất định sẽ chochú hai một câu trả lời thật hoàn mĩ.”
Ôn Noãn mỉm cười, cúi đầu ăn cơm, không phát hiện ra anh đang nhìn chằm chằm vào cô.
Cô sờ mặt trái, không dính cơm, sờ má phải, cũng không có gì.
Chu Lâm Lộ buồn cười, cuối cùng nói:”Lúc nãy trong điện thoại em rõ ràng không sao, nhưng bây giờ hình như lạikhông mấy vui vẻ?”
Muỗng cơm rang hải sản nghẹn ứ trongmiệng, cô trợn mắt nhìn anh, vất vả mãi mới nuốt xuống hết được, cônói:”Bạn Chu, xin hỏi trên người bạn có phải được cài đặt cảm ứng tìnhcảm không?”
Anh hừ lạnh:”Trên thế giới này còn ai quan tâm em hơn anh nữa? Anh van em đấy, dù bận cũng phải quý trọng sức khỏe chứ.”
Cô liếc anh một cái, cúi đầu ăn cơm.
“Chuyện gì?” Anh ép hỏi.
Lưỡng lự một lúc, ánh mắt cô dừng trước đĩa cơm rang, khẽ cắn môi dưới:”Lâm Lộ…”
Đột nhiên anh vươn tay ra nâng cằm côlên, con ngươi đối diện với cô từ từ trở nên nghiêm túc:”Noãn Noãn, nếulà thứ anh đang nghĩ…em ngàn vạn lần đừng nói cho anh biết.”
Cô không lên tiếng, cũng giống như ngầm thừa nhận.
“Bốp” Anh đánh vào đầu cô, lực mạnh đếnnỗi làm chóp mũi cô dính vào hạt cơm, môi dưới cũng bị răng nanh cắn đến trầy da, cô đau đến choáng váng đầu óc, muốn khóc nhưng không dám, chưa bao giờ thấy Chu Lâm Lộ tức giận như vậy, toàn bộ nhà hàng đều có thểnghe thấy tiếng anh mắng cô.
“Em là đồ ngốc!”
“Đó chỉ là ngoài ý muốn thôi.” Cô cốgắng giải thích, nhưng tiếng lại yếu đến mức ngay cả cô cũng cảm thấykhông có chút sức lực nào.
“Em có biết Bạc Nhất Tâm đã ám chỉ với phóng viên hôn kỳ sắp tới không hả?”
Ôn Noãn ngẩn ngơ, cô rất ít khi xem tin tức giải trí, đối với các tin tức này đều không quan tâm.
Mắt Chu Lâm Lộ sém chút nửa phì ra lửa.
“Anh chịu đồ ngốc không phân biệt đượcquá khứ hiện tại em đấy! Sếp đương nhiệm của em! Gã đàn ông tên là Chiếm Nam Huyền! Hắn ta tuyệt đối không còn là thanh niên thiếu hiểu biếtnữa! Anh xin em đừng lấy hình ảnh trong trí nhớ đắp lên người hắn, emđối với con người hiện tại của hắn hoàn toàn không biết gì cả! Tâm cơthâm trầm của hắn không phải loại ngốc nghếch cố chấp như em có thể chơi được! Em mà gần hắn thêm lần nữa 90% kết cục là giẫm vào vết xe đổ! Rốt cục em có hiểu không hả?!”
Cô cúi đầu không dám nhìn anh, bởi vì cô biết mỗi câu trách cứ của anh đều vô cùng chính xác.
Bỗng nhiên anh đứng bật dậy:”Mẹ nóchứ—-” Anh cố gắng kìm chế cơn tức giận của mình nhưng ngữ điệu không tự chủ được:”Bực chết mất! Em về từ chức ngay cho anh! Trước khi rời xathằng đó thì đừng có đến tìm anh!”