Trong lúc đang trò chuyện vui vẻ với Nhi Nhi và Liêu Hà thì từ bên chỗ khác đang rộ lên tiếng bàn tán xôn xao là từ xa. Cả ba người cũng hướng mắt về phía đám đông đang xì xào bàn tán rôm rả phía trước.
“Có chuyện gì vậy nhỉ?”
Nhi Nhi khó hiểu hỏi.
“Tớ…cũng không biết nữa.”
Liêu Hà nhìn đám đông nghi hoặc.
“Được, để hai em đi xem thử.”
Nói xong Nhi Nhi nhanh chóng kéo tay Liêu Hà chạy đi tới chõ đám đông để thăm dò tình hình. Từ bên vệ đường đã có một chiếc xe sang trọng màu đen huyền bí đang đậu ngay bên lề đường. Mọi người đang đứng xung quanh dường như là tập trung vào một thứ gì đó. Cô nhìn từ xa xa nổi bật trong đám đông ấy chính là một dáng người cao ráo cùng với bộ âu phục lịch lãm, đầu tóc được vuốt keo gọn gàng một bên đang nói chuyện với biên tập và đạo diễn Lưu. Nhìn anh ta hệch như người nổi tiếng bởi khí chất cùng với vóc dáng nổi bật ấy thì nói là người thường thì cũng thật khó tin.
“….Đừng nói rằng người đó là ….Dạ Tư Thành đấy nhé!”
Cô lẩm bẩm rồi tự nhiên lại cảm thấy lạnh sóng lưng một cách kì lạ. Cái cảm giác vừa nghĩ đến đã rợn người thế này thì cô không nhầm vào đâu được, cái nhìn nhìn như người nổi tiếng kia là Dạ Tư Thành. Lúc này Mục Giao cũng vừa đúng lúc trở về, chị nhanh chóng chạy lại phía cô nói.
“Là…là tổng giám đốc đó, sao…sao anh ấy lại ở đây được nhỉ?”
Mục Giao vừa thở vừa nói.
“Em…làm sao biết được cơ chứ.”
“Sao lại ngồi đây, cấp trên đến em nên chào hỏi người ta một tiếng chứ. Đó là luật đấy!”
Cô ngơ ngác nhìn Mục Giao, sợ lắm rồi. Ngay cả lần gặp tình cờ trên rầng thượng cũng khiến cô đủ sợ rồi huống chi là bây giờ phải chào hỏi. Thật sự cô không muốn lại gần anh một chút nào. Không để cô có thời gian suy nghĩ, Mục Giao nhanh chóng nắm lấy tay cô lôi tới chỗ mọi người. Lại gần mới nghe được mọi người bàn tán.
“Là…là tổng giám đốc công ty KZ Entertainment đó, sao anh ấy lại ở đây nhỉ?”
“Không biết, nhưng nghe bảo anh ấy cũng có công trong bộ phim này.”
“Aa…hôm ở bữa tiệc không nhìn rõ, giờ nhìn gần mới thấy tổng giám đốc đẹp trai nhỉ?”
“Phải phải.”
Và rất nhiều câu cảm thán vẻ đẹp ấy phát ra từ mọi người, cô cũng đã nghe riết đến phát chán rồi. Nhi Nhi cũng nhanh chóng khoác tay nói nhỏ với cô.
“Tổng giám đốc của công ty mình đẹp ghê chị nhỉ?”
“Haha.”
Cô gượng gạo cười trừ với Nhi Nhi, coi như bản thân đã trả lời cho câu hỏi ấy rồi. Thật sự cô muốn đi lắm nhưng Mục Giao và Nhi Nhi vẫn đang khoác chật lấy tay cô thật sự không thể thoát ra được.
“Tổng giám đốc, không cần anh phải tự mình đến đây đâu. Thật là làm phiền anh quá rồi!”
Biên tập khúm núm nói.
“Không sao, tôi cũng chỉ tiện ghé qua đây thôi.”
Dạ Tư Thành mỉm cười đáp lại.
“Ôi, cái gì vậy? là…là thiên thần đấy!”
“Hả? Thiên gì cơ?”
Cô há hốc nhìn sang Mục Giao hai mắt đang sáng lên như đèn pha ấy.
“Tổng giám đốc cười lên trong như…thiên thần vậy.”
“….”
Cô cạn lời hết nói nổi với quản lí của mình, rồi cũng quay sang nhìn anh. Để kiểm chứng xem có thật là thiên thần hay không, nhưng sao càng nhìn cô lại càng thấy giống như ác quỷ đội lốt thiên thần ấy nhỉ?
“Thật cảm ơn tổng giám đốc đã có lòng ghé sang đây, thay mặt đoàn làm phim tôi xin cảm ơn ngài.”
Đạo diễn Lưu với hết sức lòng trân thành cảm ơn Dạ Tư Thành.
“Không có gì, không có gì. Đạo diễn Lưu, tôi rất mong chờ vào tài năng của ngài nẻn mới quyết định đầu tư vào dự án này.”
Anh vỗ vai đạo diễn như thể rằng đang cổ vũ vậy. Cũng vì vậy mà đạo diễn cũng vui vẻ hẳn lên, nồng nhiệt bắt chuyện với anh.
“Chị…chúng ta quay về được chưa? Hết chuyện chúng ta rồi mà.”
“Không được, ta chưa chào hỏi mà.”
“Nhưng em không muốn chào đâu.”
Cô vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của Mục Giao, nhưng dường như chị ấy biết thừa tính tình của cô nên cô gắng ôm chặt tay cô lại. Nét mặt trở nên nghiêm túc nói.
“Không được, đừng bướng bỉnh nữa.”
“Sao lại phải chào chứ, em ghét phải như vậy.”
Thấy nét mặt của Mục Giao có vẻ căng hơn cô cũng rén rén mà nhịn chị, cũng tại bởi vì cô rất tôn trọng chị ấy. Cũng biết chị kêu cô làm như vậy vì muốn tốt cho cô, sau này cũng sẽ dễ nói chuyện với cấp trên hơn nên mới phải như vậy. Nhưng vừa tiến lại gần anh thôi là cô cũng đã cảm thấy ngột ngạt rồi, cô cũng đành bất lực thôi thì thuận theo ý Mục Giao cho chị ấy vui vậy.