– Tớ đợi cậu về để học bài mà cậu khóa cửa mất tiêu.
Long Vũ khựng lại một chút. Cậu nhẹ buông tay cô ra, cảm thấy hơi có lỗi.
– Tôi đi công chuyện. Mưa lớn sao không chạy về?
– Có chứ! Tớ muốn trèo vào phòng nhưng bị ngã mấy lần. Cửa sổ trơn quá…
Đúng là đã ngốc nghếch còn xui xẻo.
Long Vũ nhìn một lượt để chắc chắc cô bạn không bị thương rồi mới nói tiếp:
– Ở yên đây.
Cậu đưa một cái khăn bông, quần áo rồi dặn dò cô lau người để khỏi bị cảm. Nói xong thì cậu đi ra khỏi phòng, để một mình cô bé ở lại thay đồ.
Ái Nhi có hơi thắc mắc. Nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo. Cái đầu vô lo vô nghĩ của cô vẫn chưa bắt kịp tiến độ của Long Vũ.
Cậu trai trẻ bước vội xuống bếp. Chiếc bình đun nước nằm trong góc bị lôi ra ngoài.
Bác quản gia nghe tiếng động liền chạy vào.
– Cậu làm gì đấy? Sao không gọi tôi?
Long Vũ chỉ lắc nhẹ đầu. Hai tay thành thục bật bình nước sôi rồi quay người lấy một ly thủy tinh.
– Sữa bột nhà mình để đâu bác nhỉ?
– À… ừm… lâu rồi không dùng. Hình như trên kệ.
Bác quản gia vừa nghĩ ngợi vừa bước tới mở cánh tủ lớn trên đầu. Có một hộp hình trụ màu xanh biển, có vẻ như là hàng cao cấp.
Thấy cậu chủ nhỏ đứng khuấy chiếc ly nóng vừa pha. Bác quản gia gãi đầu lẩm bẩm “Tẩu hỏa nhập ma mất thôi. Nay cậu còn thèm sữa…?”
Mặc dù là phòng của mình, Long Vũ vẫn gõ cửa trước khi mở.
Nhiệt độ bên trong hơi lạnh và ẩm ướt, có lẽ lúc nãy bị mưa hắt vào. Trên chiếc giường to lớn êm ái là Nhi. Cô bé đang ngồi lau khô những giọt nước tròn bóng trên mái tóc.
Hai má cậu bạn có hơi hồng lên khi thấy Ái Nhi lọt thỏm trong chiếc áo phông trắng của mình.
– Uống đi.
– A! Cảm ơn thầy giáo Vũ! Hì hì!
Ái Nhi bỏ chiếc khăn bông xuống. Cô cười toe toét rồi nhận lấy ly sữa ấm bằng hai bàn tay nhỏ xinh. Vô tình trong lúc chuyển cốc nước, những ngón tay chạm nhẹ vào nhau.
Long Vũ nghe rõ tiếng trái tim mình đập. Không hiểu tại sao nó lại nhảy loạn lên trong hoàn cảnh này.
Nhìn người con gái trước mặt ngửa cổ uống cạn thức uống mình vừa pha, cậu lại cảm thấy rạo rực. Giống như có một dòng máu nóng chạy thẳng vào van tim.
Long Vũ lại không nhịn được mà trêu cô.
– Uống sữa nhiều coi chừng biến thành con bò đó.
Ái Nhi trưng ra khuôn mặt ngờ nghệch:
– Hả? Bò uống nước mà? Không hiểu?
Cậu bạn phì cười, búng nhẹ lên trán Ái Nhi rồi nói:
– Trẻ con sao mà hiểu được.
– Ơ? Nhưng tớ sắp 18 tuổi rồi?
– Ý tôi không phải tuổi sinh học!
– Là sao? Có cả tuổi sinh học, tuổi vật lý, tuổi toán hóa văn gì nữa à?
Long Vũ bật cười lớn. Lần đầu tiên cậu không phòng thủ mà để người khác thấy cảm xúc thật.
– Á! Thầy giáo Vũ cười rồi kìa!
Nụ cười rạng rỡ trên môi cậu khiến Ái Nhi cũng ngây ngô cười theo. Mặc dù cô không hiểu lắm, nhưng thôi, Long Vũ mở lòng là được.
Cơn mưa ngoài cửa chưa vơi được tí nào, nhưng nỗi canh cánh trong tâm hồn cậu bé đã vơi đi được vài phần.