“Chắc còn vọng tưởng muốn làm hoàng hậu!”
Những lời chẳng thể thấp kém hơn nữa, như những lời lẽ của phường chợ búa, Manh Tử Ngọc nghe đến nhàm chán. Bên cạnh đó, chê có, thì khen cũng có.
“Người có cốt cách đúng là tân trang lên một tí sẽ khác hắn!”
“Nữ tử vẫn là nữ tử, nên biết chăm chút bản thân một tí.”
Từ trước đến nay, dù là vương triều nào cũng luôn luôn chia thành hai cánh, một bên là nịnh thần, một bên là quân thần. Manh Tử Ngọc lại nắm rất rõ tình tiết trong tiểu thuyết, cộng thêm những kí ức của Thương Ánh Tuyết, cô đủ thừa sức đối phó với hoàn cảnh.
Bên cánh của Hoàn Nhan thừa tướng, dưới trướng đều là những trung lương vì quân, lại có mối quan hệ tốt với Thương Ánh Tuyết, những người này đáng được Manh Tử Ngọc kính trọng.
Còn Âm Tuyền tướng quân, chức nhị phẩm sau Thương Ánh Tuyết một bậc, là người hẹp hòi, lúc nào cũng cạnh tranh với thân chủ này, người dưới trướng được huấn luyện giống hệt tính cách của ông ta. Thêm một điều đặc biệt, ông ta còn là phụ thân của Âm Nguyệt Tuyết, mối quan hệ của nhi nữ với hoàng thượng ông ta là người nắm rõ.
Thêm vào, trước kia Thương Ánh Tuyết từng là hoàng hậu còn là quân thần có công bậc nhất Nhiên triều, ông ta lo cho thế lực của mình, cũng lo cho nhi nữ, bởi chính ông ta là người gả con gái cho hoàng đệ của Minh Hiên Nhiên. Đương nhiên, kẻ này phải ra sức nghĩ cách lấy lại chỗ đứng, không ngại cạnh tranh với Thương Ánh Tuyết trên mọi mặt.
Manh Tử Ngọc chính là không ưa thể loại này, đối với kẻ xấu cô đều dùng cặp mắt sắc lạnh lườm nguýt, khí thế xâm lược không một ai dám nhìn trực diện.
Chợt, thanh âm văng vẳng của hệ thống vang lên chỉ mình cô nghe.
“Chúc mừng bạn, hoàn thành đã nhiệm vụ đầu tiên, hãy tiếp tục cho những nhiệm vụ tiếp theo để sớm trở về nhé.”
Khóe môi liền nhẹ cười một điệu quỷ dị, Manh Tử Ngọc dâng phần đắc ý trong tâm.
– Cứ như thế…Thương Ánh Tuyết, rồi đây tỷ sẽ không còn là cái bóng của Âm Nguyệt Tuyết.
Bầu không khí xào xáo cũng thản bớt, Liêm Tĩnh bước ra từng bức bình phong ngăn cách như một báo hiệu.
“Hoàng thượng giá đáo.”
Tiếng hô hào quen thuộc, không cần thấy người thì đã vội quỳ rạp cung nghênh.
“Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Minh Hiên Nhiên lúc nào cũng diện long bào vàng hoe bóng bẩy xen kẽ màu nâu trầm phần váy, một gam màu quyền lực và may mắn trong mắt người khác và hắn. Chỉ có Manh Tử Ngọc cảm thấy nó thật lố lăng, không thích cách ăn mặc của đế vương.
Cô chỉ thích một đế vương với gam màu u nhã, quyền lực bởi các màu sắc đen, xanh than hoặc đỏ thẫm, giống như một ma vương trong truyện tranh vẽ nên.
Ánh mắt phán xét nhanh chóng thu lại, cô cúi đầu cầm chắc quạt che kĩ dung mạo.
Hắn thong thả ngồi chễm chệ trên long tọa, giọng nói trầm lãnh.
“Chúng khanh bình thân.”
“Tạ hoàng thượng.”
Người quỳ rạp đứng nghiêm chỉnh, trong gam màu trắng ngà của quan thần nổi trội lên một màu sắc bắt mắt. Chuyện hôm qua Minh Hiên Nhiên còn đang giận người bên dưới, hôm nay lại tiếp gây sự chú ý với hắn.
Y phục lộng lẫy quá mức, một màu đỏ cam thêu hoa cúc như đang đối chọi với hắn, còn là màu sắc mà những bậc phi tần và hoàng hậu mới được sử dụng.
Nữ nhân này là đang cố tình khiêu khích hắn ư ? Càng lúc càng không còn là Thương Ánh Tuyết của khi xưa, giống với một nữ tử kiêu ngạo và định kiến.
Chưa hết, Manh Tử Ngọc còn cầm quạt đi dung nhan như không muốn hắn nhìn, cả cặp mắt cũng che mất, làm cho hắn nổi đóa, ngoài miệng nói.
“Thương…”
“Manh Tử Ngọc, bỏ quạt của nàng xuống.
Thượng triều ai cho phép nàng cầm mấy thứ linh tinh này?”
– Tra nam, con mẹ nhà ngươi.
Manh Tử Ngọc có chút bực bội, miễn cưỡng bỏ quạt để lộ dung mạo khác biệt với ngày hôm qua khiến hắn có chút điêu đứng.
Hôm qua là nữ nhân thoát tục như một tiên nữ, hôm nay lại là một cô nương kiều tiểu linh lung, với búi tóc hai bên cùng vài bím nhỏ chéo qua lại, điểm thêm trâm khổng tước nâu nhạt đính chuỗi hạt li ti lấp lánh. Tóc mái lả lướt không kém phần tinh nghịch.