– Để tớ – Ea nói. Cậu bỏ thanh kiếm của mình ra cưa cưa chặt chặt, mỗi lần chặt, lưỡi kiếm nhích được chút ít.
– Thế này đến bao giờ mới xong.
– E là đốn chưa xong một cây thì dưới kia đã bị cuốn trôi đi hết rồi.
– Để tớ. – Bánh Bao liền ra tay.
Mọi người liếc nửa con mắt nhìn Bánh Bao khi thấy cậu xông lên đấm tay không vào cây gỗ. Tưởng không ăn thua thế mà lại có hiệu quả. Họ tròn mắt dõi theo từng hành động Bánh Bao đấm đổ cái cây rơi xuống chặn ngang con suối. Bánh Bao đấm tiếp những cái cây khác để làm dòng nước chảy chậm hơn.
Trong khi đó Bông Xù đưa Lucasta bay là là trên bầu trời. Họ thấy chiếc cốc của sự nguyền rủa đang chảy nước xuống ào ào. Nó to khổng lồ và đang lơ lửng trên không trung. Bông Xù thử dùng gió đẩy ngược nước lên nhưng không ăn thua.
– Bông Xù dời tảng đá kia vào miệng chiếc cốc! – Lucasta nói.
Bông Xù quay ra nhìn theo hướng tay Lucasta chỉ.
– Há? Tảng đá đó to vậy tớ sao dời nổi?
– Không được hả?
– Để tớ thử xem.
Bông Xù giơ quạt thần lên tạo một cơn gió xoáy.
– Cuồng phong nổi giận!
Tảng đá bắt đầu nhúc nhích. Bông Xù vận hết sức mạnh dời tảng đá bay lên. Lucasta bay đến dùng gậy bóng chày đánh tảng đá cùng với sức gió đẩy của Bông Xù làm cho tảng đá bay thẳng vào miệng cốc. Nước từ chiếc cốc dừng chảy. Chiếc cốc biến mất trước khi hai người kịp làm điều gì khác. Tảng đá vỡ toang rơi xuống.
– Thành công rồi! – Lucasta nhìn sang Bông Xù cười.
Năm người ông Augusta, Tiểu Phong, Ea, Sherry và Bánh Bao dùng sức mạnh giữ cho cây gỗ không bị trôi đi. Họ không đảm bảo có thể giữ được tình trạng này kéo dài. Tức nước vỡ bờ, sức nước mạnh không còn cầm cự được nữa cuốn phăng các khúc gỗ đi kéo bay cả các chiến binh. Họ đập vào cây trượt xuống. Nước òa ra, chảy đi, nhưng lượng nước ít dần ít dần và bắt đầu chảy lại chậm rãi như cũ.
– Hai người họ đã làm được rồi! – Ông Augusta mừng nói.
Vừa lúc đó, Bông Xù và Lucasta bay về, hạ cánh xuống đất.
– Các cậu tuyệt quá!
Sherry chạy đến ôm chầm lấy Bông Xù. Bánh Bao cũng chạy ồ ra ôm chầm lấy Lucasta vui sướng. Ea cùng vui mừng chiến thắng, định quay qua Tiểu Phong ở bên cạnh bày tỏ, thì nhận ra Tiểu Phong đang tràn đầy “sát khí” nhìn cảnh ôm nhau. Không lẽ cậu ta…
– Ủa, gậy bóng chày, hình như cháu không có mang theo gậy bóng chày theo người… – Ông Augusta nói.
– À cái này cháu cũng không rõ lắm. Lúc đó cháu đang cần cái gì để có thể tung hòn đá lên giúp Bông Xù, tự dưng nhớ tới hình ảnh cái gậy bóng chày trong cuốn truyện, và lightstick biến thành gậy bóng chày.
– Thuật biến hình. – Ông Augusta nói.
*******************************
Cô Anna xem xét cây gậy lightstick.
– Lightstick có thể biến thành như thế này sao?
– Thuật biến hình là thế nào ạ?
– Là thuật cực kỳ phức tạp, phải có khả năng tưởng tượng tốt tới từng chi tiết rồi phải có khả năng chuyển đổi hình dạng và tính chất của vật. Hoàn toàn do thiên bẩm.
– Wow! – Mọi người quay ra nhìn Lucasta.
– Tuy nhiên Lucasta không biến được những vật khác. Nghĩa là lightstick có khả năng thay đổi hình dạng, và chỉ cần có trí tưởng tượng tốt thôi. Cháu thử lại xem.
Lucasta cầm lighstick trong tay tập trung ý nghĩ. Cây gậy biến thành một sợi dây chuyền. Các tân chiến binh trầm trồ thán phục.
– Thật không ngờ, điều này Hugo cũng không làm được đâu.
– Hugo là chủ nhân cũ của chiếc gậy này ạ?
– Ừ. Cậu ấy cảm thấy bản thân không hợp với loại vũ khí này nên chỉ sử dụng nó khi nào cần hóa giải bùa chú. Bình thường cậu ấy sử dụng kiếm.
– Kiếm á? – Lucasta tưởng tượng đến một thanh kiếm sắc bén trong phim cô xem. Dây chuyền biến thành thanh kiếm. Trông thấy thanh kiếm trong tay cô nàng reo:
– Tuyệt quá! Tớ ao ước có thể múa kiếm như trong phim chưởng. Oai biết bao! Mà ngoài đời kiếm bị hạn chế.
– Nếu cậu muốn học kiếm, tớ có thể dạy cậu. – Ea nói.
– Cậu biết sử dụng kiếm à?
– Tất nhiên, tớ đây học kiếm ba năm rồi đấy nhé!
Tiểu Phong nhíu mày không ưa nhìn sang Ea. Ea nhận ra nét mặt khó chịu đó trên mặt cậu bạn. Quả nhiên cậu đang thích Lucasta phải không Tiểu Phong? Ea cười thầm mà nghĩ.
Ngày hôm sau, Ea huấn luyện Lucasta đấu kiếm. Cậu nhận ra Tiểu Phong đang liếc nhìn từ trên tầng cao, cậu cố tỏ ra thân thiết hơn với cô, chọc tức Tiểu Phong. Ea cầm lấy tay cô điều chỉnh kiếm sao cho mượt. Lucasta ngốc chỉ tập trung vào thanh kiếm. Cô phải sử dụng được thành thạo, đó là điều cô nghĩ trong đầu lúc này. Với một cơ thể không có sức bền thì sử dụng vũ khí là cách hiệu quả để bù đắp yếu điểm. Bông Xù, Sherry và Bánh Bao núp dưới một gốc cây trầm trồ xem Lucasta tập luyện.
– Ái chà, Lucasta sướng thật, lại được luyện chung với anh chàng đẹp trai thế kia! – Bông Xù tủm tỉm cười.
– Nhìn thế nào cũng không thấy họ thành một cặp được. – Bánh Bao đáp lại Bông Xù. – Với lại Ea chỉ thích tiếp xúc với các cô gái xinh đẹp tài năng thôi. Không hiểu sao tự dưng lại muốn giúp Lucasta tập kiếm.
– Người ta gọi đó là sức mạnh của tình yêu. – Sherry góp ý.
– Đã nói không thể nào mà! – Bánh Bao cười hờ hờ.
– Sao? Cậu dám chê Lucasta?
– Không, ý tớ là Ea không để ý đến kiểu người như Lucasta, ha ha.
– Lucasta sẽ chinh phục được trái tim của Ea, và sau đó hai người thành… hí hí – Bông Xù mơ mộng. Bánh Bao cạn lời với cô luôn.
Buổi chiều, các chiến binh luyện tập giữ cân bằng trên các thanh xà. Sherry với thân hình dẻo dai tỏ ra nổi bật hơn các thành viên khác. Cô di chuyển trên các thanh xà duyên dáng như diễn viên nhào lộn.
Lucasta cũng bắt đầu đứng lên thanh xà, người run run. Cô bước chậm từng bước, nhưng các bước chân trẹo sang bên này lại trẹo sang bên kia, cô suýt ngã, thì Ea đã ở bên đỡ cô.
– Đừng lo, đã có tớ luôn bên cậu.
Tiểu Phong đi đến mắng:
– Cậu đang gian lận bằng việc nhờ sự trợ giúp từ người khác, THỎ ĐẾ.
– Ế? – Lucasta trố mắt bực mình, bèn quay qua nói với Ea. – Cám ơn cậu, nhưng để tớ tự tập là được rồi.
Ea cười vui vẻ với cô. Lucasta quay ra luyện tập tiếp. Tiểu Phong nhau mày nói: “Cậu tốt nhất đừng xía vô chuyện của người khác!”
– Thế cậu thì được sao?
Tiểu Phong không nói gì. Ea cười thích chí tiếp tục: – Cậu đang ghen phải không?
Cậu giận dữ nói: – Cậu chả có gì khác ngoài khó ưa. Biến đi.
– Tại sao? Nói vậy làm tớ đau lòng đấy. Tớ dễ thương thế này cơ mà.
Vì Ea có thể nhìn ra được suy nghĩ và tâm trạng của Tiểu Phong, Ea tự đánh giá.
– Vậy tớ sẽ cưa đổ Lucasta. Với khuôn mặt đẹp trai và con người tài năng như tớ thì không lý nào một cô gái bình thường như cô ấy lại không đổ tớ.
– Cậu… – Tiểu Phong giận dữ nhưng thả lỏng người xuống. – Vậy thì cứ việc làm gì thì làm.
Ea cười đắc chí. Để xem cậu còn giữ được sự lạnh lùng điềm tĩnh đến bao giờ. Cậu sẽ làm cho Tiểu Phong giận dữ và thừa nhận có tình cảm với một cô gái tầm thường. Và hình tượng ngầu lòi của cậu sẽ sụp đổ ra sao trước mặt thiên hạ đây?
Mấy ngày sau, Ea bất ngờ về khả năng học tập nhanh chóng của Lucasta. Cô ta không phải là học sinh dở, nhát gan và ngu ngơ sao? Ea đã tìm hiểu đôi chút về Lucasta thông qua nhóm bạn tân binh. Ngay tức khắc, cậu đã bị cô đánh trúng vì bị mất tập trung nhất thời.
Khả năng tập trung của cậu ấy thật tuyệt vời! Ea thốt lên trong lòng. Tuy nhiên về lực đánh của cô thì chưa đủ mạnh.
Ea lấy khăn lau mồ hôi trên mặt cô, cô gạt tay cậu ra mà khó hiểu.
Ea rủ cô vào rừng. Cô kéo theo cả Bông Xù đi cùng.
Ea mua tặng cô một chiếc vòng đeo tay. Cô (đứt từng khúc ruột) lôi tiền ra trả cho cậu khi thanh toán.
Ea nghĩ rằng cô đang cố tỏ ra hờ hững với cậu.
– Cậu ghét tớ sao?
– Làm gì có. Cậu rất tốt, sao lại ghét cậu được.
– Cậu toàn từ chối tớ.
– Đâu có, hơn nữa hình như chúng ta chưa thân thiết lắm. – Cô nói.
– Chúng ta luyện kiếm với nhau lâu như vậy rồi mà chưa được gọi là thân thiết sao?
– Ừm, cảm ơn cậu.
– Cậu……….???!!!
Không thể nào, với một cô gái bình thường sẽ điêu đứng trước vẻ đẹp trai của mình. Không lí nào, không lẽ thích người khác rồi.
– Cậu thấy Tiểu Phong đẹp trai không?
– Không dưng nhắc tới cậu ta làm gì?
– Cậu thích Tiểu Phong đúng không? Đừng lo tớ sẽ không nói điều này với bất cứ ai đâu.
Ea vào phòng Tiểu Phong.
– Có chuyện gì?
Ea cười bí hiểm, lấy điện thoại ra, gọi điện cho ai đó.
– Suỵt! – Cậu chỉ tay ra hiệu.
Tiếng Lucasta ở đầu dây bên kia vang lên. Tiểu Phong chưa định thần được cậu ta đang muốn làm gì.
– Lucasta, tớ muốn hỏi cậu một vấn đề.
– Lại câu hỏi gì nữa, đừng nói lại hỏi về Tiểu Phong đấy nhá.
– Cậu có thần giao cách cảm với tớ đúng không? Sao biết hay vậy?
– Còn lâu! – Lucasta nghiêm túc lại – Đã nói là tớ không thích Tiểu Phong rồi.
– Cậu ghét Tiểu Phong nhỉ?
– Ừ, tên hợm hĩnh. Kể cả. Bắt nạt phụ nữ. Lạnh lùng sắt đá.
– Đúng vậy đó. Thế nên không muốn bị Tiểu Phong ức hiếp thì hãy làm bạn gái tớ nhé?
Tiểu Phong lòng bồn chồn, cậu giật lấy điện từ tay Ea nhưng cậu đã kịp tránh được.
– Khi nào dẫn tớ đi suối mơ… – Cô đáp.
– E, đó là chấp nhận hay từ chối vậy?
– Nghe cho kỹ đây, Ea! Tớ mới là học sinh thôi, yêu đương cái gì.
Tiểu Phong và Ea đứng yên bất động.
– Ế, không đùa chứ, cậu là học sinh nghiêm túc à?
– Tớ dập máy đây.
– Khoan, yêu đương vui mà, thích ai đó rồi cậu sẽ hiểu.
– Mẹ sẽ giết tớ nếu có người yêu.
– Cha mẹ không nên là gánh nặng của con cái…
– Quan trọng, tớ thấy mẹ tớ đúng. Bye.
Tút… tút… Lucasta dập máy. Ea vốn tính làm chơi tức Tiểu Phong mà giờ hình như cậu lại cảm thấy khó chịu.
– Cậu không định hỏi tại sao tối tớ không ăn cơm nhà à? – Ea cười khỉnh.
– Không rỗi hơi. – Tiểu Phong đáp.
– Tớ qua nhà Lucasta ăn đó. Dù sao tớ đã dạy kiếm cho cậu ấy cũng coi như là sư phụ. Trả công bằng một bữa ăn là quá hời rồi. Mẹ cậu ấy đón tiếp tớ nhiệt tình lắm.
– Chẳng liên quan đến tôi.
– Lucasta đã tiếp đãi tớ món gà xào nấm và canh tôm súp lơ ngon tuyệt đỉnh. – Ea cao giọng khoe.
– Ồ? Cậu nhầm gì chăng. Khả năng nấu ăn của Lucasta đạt mức âm.
Ea cười khúc khích ra chiều thích thú:
– Vậy là cậu vẫn chưa từng được ăn món ăn do Lucasta làm à? Tớ đây có vẻ may mắn hơn cậu nhỉ?
– Hừ, mấy món đó do mẹ thỏ đế làm, cậu đã bị thỏ đế đánh lừa thôi.
– Không có nhé, tớ đây tận mắt chứng kiến Lucasta nấu ăn, sao là giả được.
– Tôi không tin vào trò bịa đặt của cậu.
Ea khoái chí vì có vẻ đã chọc tức được Tiểu Phong điên lên.
…
Buổi luyện tập kết thúc, Lucasta chuẩn bị rời đi. Ea kéo cô lại, tươi cười mở lời:
– Tối cậu cùng tớ đi ăn kem nhé!
Tiểu Phong nhíu mày. Cậu chưa vào nhà mà còn đứng lại nghe cuộc nói chuyện của Ea và Lucasta.
– Tớ không thích ăn kem. Phải xin lỗi cậu rồi. – Lucasta đáp.
– Không sao nếu không thích kem thì chè ngọt, gọi món cậu thích là được rồi. Cậu đã tập luyện rất chăm chỉ, khiến tớ đây bội phục. Nên tớ muốn mời cậu một cái gì đó.
Ea vui vẻ nói, Tiểu Phong tỏ vẻ không hài lòng.
– Cậu dừng lại được rồi đấy!
Ea và Tiểu Phong cùng ngạc nhiên trước cậu nói của Lucasta.
– Ý cậu muốn nói gì? – Ea hỏi.
– Dừng việc giả vờ tốt với tớ để chọc tức Tiểu Phong.
Tiểu Phong không thể ngờ được câu trả lời của Lucasta, tim cậu bắt đầu đập loạn xạ. Lucasta đã nhận ra được sao?
– Hóa ra cậu đã nhìn ra tình cảm của Tiểu Phong. – Ea không còn cười nổi nữa, cậu có phần chột dạ, nuối tiếc vì kế hoạch đã bị lộ.
Lucasta bực dọc nói:
– Tình cảm của tên lạnh lùng đó thì liên quan gì đến tớ.
Cả Ea và Tiểu Phong trố mắt nghe Lucasta nói. Cô tiếp tục:
– Cậu đấy, toàn lấy tớ ra làm bàn chắn công kích Tiểu Phong để tớ chịu trận thay cho cậu. Đừng tưởng tớ không biết. Nhưng mà cách đó vô dụng. Tiểu Phong không ưa tớ, lấy tớ ra chỉ làm tên lạnh lùng đó cười cợt lại mà thôi.
Ea nghe vậy ôm bụng cười ha ha. Tiểu Phong thì cực kỳ khó chịu và buồn bực. Hai người cứ tưởng Lucasta biết tình cảm của Tiểu Phong, hóa ra trong mắt cô, Tiểu Phong lại là một người khó ưa, và căn bản không hề ưa cô.
– Nếu đã vậy, tớ sẽ dạy cậu vài chiêu trả đũa Tiểu Phong, thế nào?
– Cậu coi như đã là sư phụ dạy kiếm tớ, vậy thì làm sư phụ dạy tớ hạ gục Tiểu Phong cũng quá được. Sau này nhờ sư phụ chỉ bảo nhiều!
Lucasta vừa dứt lời thì tiếng nói từ xa vang lại làm cô sợ thót hết tim gan.
– Hóa ra là vậy à? Cậu muốn trả thù tớ. – Tiểu Phong cất lời. Cậu đến gần Lucasta, hơi lạnh tỏa ra càng nhiều.
– Đừng sợ, Lucasta, cậu cứ việc đánh lại Tiểu Phong bằng kiếm pháp tớ dạy. – Ea lên tiếng – Hóa ra Tiểu Phong phong độ ngời ngời lại đi bắt nạt một cô gái.
– Cậu… – Tiểu Phong như cứng họng.
Lucasta tung kiếm gỗ của mình hướng về phía Tiểu Phong. Cậu lập tức né ra. Hai người bắt đầu công kích nhau. Các tân binh khác kinh ngạc khi thấy Lucasta đang đánh với Tiểu Phong.
– Lucasta đánh nhau với Tiểu Phong sao? Không thể tin nổi! – Bông Xù không biết mình có đang nằm mơ hay không.
– Cố lên, Lucasta! – Bánh Bao thì la hét cổ vũ cho cô.
Đến cuối cùng, Lucasta bị Tiểu Phong khống chế và cho ăn mùi hàn băng.
Trở về phòng mình, Tiêu Phong đóng cửa, cởi áo ra lấy thuốc thoa lên những vết thương đỏ tấy mà Lucasta đã đánh trúng. Cậu không cảm thấy giận mà cảm thấy vui vì Lucasta đã tiến bộ hơn. Có điều Lucasta đang hiểu nhầm cậu ghét cô, điều này khiến cậu bứt rứt.
Sau những ngày tháng vui vẻ nơi thôn quê, Ea trở về thành phố. Từ chuyến đi này, cậu đã có cách nhìn khác về con người và cuộc sống nông thôn so với trước đây. Cậu sẽ không quên những kỷ niệm với người bạn cậu đã quen ở nơi đây.
– Chí ít thì cậu cũng nên nói một tiếng tạm biệt tớ chứ, Tiểu Phong.
– Cút khỏi đây càng nhanh càng tốt.
– Đừng phân biệt đối xử với tớ như thế chứ, cậu làm tớ đau lòng lắm.
– Yểu điệu như phụ nữ.
– ???!!!
– Tạm biệt mọi người! – Ea quay ra nói với các tân binh.
Mọi người vẫy tay tạm biệt lại.