Những lời này thực sự đả động được Trần Nhược, cậu ta đấu tranh tâm lí một hồi, cuối cùng không nói nữa, đôi tay chậm chạp buông lỏng chính là câu trả lời.
Trần Nhược không đành lòng nhìn thẳng, cậu rũ mắt, đầu cúi xuống đất, quyết định làm ngơ.
Chu Lôi hài lòng xoa đầu cậu, sủng nịch nói: “Ngoan~”
Trái ngược với tình cảnh ngọt ngào trong khi hai người họ chim chuột với nhau, Trương Viễn Hoài bên này phải đối diện với một màn hội đồng thảm khốc.
Trương Viễn Hoài run rẩy nhìn đám người mặt lạnh chầm chậm đến gần, ánh mắt vô cảm của họ nhìn hắn chẳng khác gì vật chết. Hắn không ngừng lùi về phía sau, hoảng sợ cầu xin: “Đừng, đừng mà! Mấy người đừng có lại đây… Aaaaa!!!!”
Cơ thể hắn bị một người nắm lấy, dễ dàng nện vào gốc cây, hắn lăn xuống đất, cột sống như nứt toạt ra. Chưa hết, một kẻ khác sờ lên chân hắn, ‘rắc’ một tiếng dấy lên cơn đau thấu gan…
Lúc xe cấp cứu đến, Trương Viễn Hoài vẫn nằm xụi lơ trên đất, hai chân hắn bị bẻ lọi, trong lòng chỉ còn oán hận.
“Trần Nhược phải chết! Chu Lôi phải chết!”
Hệ thống nhìn giá trị hận thù đang không ngừng dao động đi lên, lo lắng gọi hắn: “Kí chủ! Kí chủ! Bình tĩnh lại đi!”
Nếu giá trị hận thù đạt cực đại, tinh thần thể của hắn sẽ bị ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng!
Tiếc là nó có gọi thế nào thì Trương Viễn Hoài cũng không đáp lại, hoàn toàn cô lập bản thân trong oán niệm dày đặc.
Hệ thống chưa từng gặp ai tiêu cực và dễ mất kiểm soát như vậy, nó quả quyết can thiệp vật lí làm hắn ngất đi.
…
Thời điểm Trương Viễn Hoài tỉnh dậy, trời chiều bóng ngả về tây, trong bầu không khí ngập mùi thuốc khử trùng là một mảng tịch mịch ảm đảm, lá khô theo cơn gió thổi qua cửa sổ rơi vào phòng càng tô đậm thêm màu thê lương.
Hắn nằm trên giường, câm lặng tìm cảm giác của đôi chân, cố gắng di chuyển, nhưng… không thể cử động…
Trương Viễn Hoài cứng nhắc nhìn khắp phòng, xung quanh chẳng có lấy một người trông nôm, bỗng nhiên tủi thân vô cùng.
Từ sau năm tám tuổi, Trương Viễn Hoài lần đầu nhớ ba mẹ. Nhưng không phải người sinh ra hắn, mà là ba mẹ Lý Khiêm.
Hắn nhớ khuôn mặt vô tư năng động của bà, nhớ từng đường nét khuôn mặt căng lên khi lo lắng cho hắn, nhớ cả vẻ ngoài lạnh trong nóng của ba.
Không biết từ khi nào hắn đã muốn coi họ như ba mẹ, cũng từng mong ước viễn vong ba mẹ ruột của hắn là họ. Hắn tham lam hơi ấm phụ mẫu, vô thức tiếp nhận tình thương, lụy đến mức yếu đuối.
Giờ khắc này, Trương Viễn Hoài mong nhớ họ khôn nguôi.
Ba mẹ đang ở nước ngoài không đợi được chắc lo lắng lắm?
Trương Viễn Hoài lần đầu tiên hành xử như một đứa trẻ bị bắt nạt, muốn gọi cho ba mẹ để mách lẻo, hi vọng được bảo vệ chở che trong tình thương.
Càng nghĩ hắn càng thấy nhớ, Trương Viễn Hoài mở điện thoại, quả nhiên có rất nhiều cuộc gọi nhỡ của ba mẹ.
Hắn gấp gáp quay số, đầu bên kia đã đổ chuông rất lâu vẫn không có người bắt máy. Hắn thấp thỏm gọi lại vài lần, cuối cùng cũng kết nối được.
Không hiểu vì sao đầu bên kia vừa thông, nước mắt hắn liền rơi xuống, Trương Viễn Hoài lập tức nghẹn ngào gọi: “Mẹ—”
“Cậu là Lý Khiêm?” Một tiếng nói xa lạ cắt ngang, người bên kia mừng rỡ.
Hắn im bật, cảm xúc ngưng trệ, không biết vì sao tim Trương Viễn Hoài bỗng nhiên đập thình thịch dữ dội: “Đúng vậy, mẹ tôi đâu? Sao cô lại giữ điện thoại của bà?”
Lúc này người phụ nữ mới ngộ ra cảm xúc vừa rồi của mình quá thất thố, cô thấp giọng, có hơi ấp úng: “Chúng tôi cho người liên lạc với cậu rất nhiều lần nhưng cậu không bắt máy. Ba mẹ cậu trên đường đến sân bay gặp tai nạn… tuy được người tốt đưa đến bệnh viện nhưng thương tích quá nặng, đã… đã qua đời trong phòng cấp cứu. Chúng tôi đã cố gắng hết sức, xin nén bi thương.”
*Bụp* Điện thoại trong tay trượt xuống đất.
Trương Viễn Hoài thất thần bất động, nhất thời không chấp nhận nổi biến cố này. Hắn trì trệ không hiểu nổi rốt cuộc y tá nói gì.
Trương Viễn Hoài ngơ ngạc lau giọt nước ấm từ mắt rơi xuống, hắn cứng nhắc giơ tay mình ra lau, lau đến điên cuồng, càng lau nước mắt càng nhiều.
Hành lang vắng lặng, mặt trời khuất núi để lại khoảng trời âm u, phòng bệnh cô tịch vang lên tiếng khóc thất thanh của thiếu niên.
Trương Viễn Hoài thậm chí còn không thể nói thành lời, chỉ có thể òa lên nức nở.
Vì cớ gì cướp đi của hắn?