Nó nhớ lại rất nhiều chi tiết, bỗng cảm thấy từ sáng sớm, Cố Lương đã nhìn không vừa mắt mình.
Mỗi lần nhìn mình, ánh mắt anh đều đầy vẻ dè dặt.
Thám tử vốn tin tưởng mình, nhất định là bởi vì Cố Lương đã nói cái gì đó nên hắn mới chuyển sang nghi ngờ mình.
Con trai lão Bạch đã không yên suốt một ngày, nhất là khi vừa rồi nó chờ đợi bọn họ thẩm vấn một một.
Cho đến bây giờ, nó cơ bản đã có thể chắc chắn rằng bọn họ đã quyết định bỏ phiếu cho mình.
Giờ phút này, nó đành phải bất chấp tất cả.
“Được… Tốt lắm… Là anh… Quả nhiên là anh… Anh đã hại tôi. Tôi không phải là hung thủ thực sự! Hung thủ chính là anh! Anh đã lừa dối thám tử, lại lừa mọi người cùng nhau bỏ phiếu cho tôi đúng không?! Tại sao anh lại hại tôi?”
Cố Lương không chút để ý nghiêng mắt, trước mắt chợt loé lên một tia sáng lạnh lẽo.
—— Một con dao găm trong tay con trai lão Bạch.
Nó mạnh mẽ đâm về phía ngực của Cố Lương: “Cùng nhau… Cùng nhau chết đi! Giết tất cả các người! Không ai bỏ phiếu cho tôi! Phải, tôi sẽ giết sạch các người!”
Con dao bị ánh đèn sáng chiếu đến trắng như tuyết, vô cùng chói mắt.
Nhìn thấy ánh đao kia, Cố Lương khẽ nhíu mày, không biết có nghĩ tới cái gì không mà trong nháy mắt, ánh mắt bỗng trở nên có chút đờ đẫn, cho nên không có lập tức phản ứng lại.
Cho đến khi con dao găm gần trong gang tấc, Cố Lương mới đột nhiên phản ứng lại. Nhưng vừa định xoay người sang một bên để tránh nó thì anh đã bị đẩy ngã xuống đất.
Cố Lương ngẩng đầu nhìn, người xông tới đẩy anh ra là Dương Dạ.
Con trai lão Bạch vốn ngồi đối mặt với Cố Lương, nên có thể trực tiếp nhào qua đâm người. Dương Dạ ngay lập tức nhảy dựng lên, từ phía bên trái Cố Lương đẩy ngã anh.
Trong lúc dầu sôi lửa bỏng, phản ứng đàu tiên của hắn là đẩy Cố Lương ra, căn bản không kịp làm động tác khác, ngay cả né tránh cũng không kịp. Con dao găm từ trên trời đâm xuống, Dương Dạ vô thức giơ cánh tay lên đỡ, chịu đựng con dao găm đâm xuống.
Ngay lập tức, máu tuôn ra như suối.
Một giọt máu từ cánh tay Dương Dạ rơi vào mắt Cố Lương, khiến đồng tử của anh toé máu.
Cố Lương dùng sức lau mắt một chút, xuyên qua vết máu mờ mịt, anh nhìn thấy Dương Dạ đá về phía ngực con trai lão Bạch.
Nó bị một cước hất văng ra đất, sau đó bật dậy, vùng vẫy bật dậy từ trên mặt đất, lại hướng dao về phía Dương Dạ mà đâm.
Thắt lưng của nó vừa rời khỏi mặt đất, Dương Dạ lại một cú đá về phía thắt lưng nó, nó liền lập tức ngã về chỗ cũ.
Dương Dạ lại một giẫm lên cổ tay nó, khiến nó đau đến mức hét lên tại chỗ. Cổ tay bị đau nên cũng lập tức buông dao găm ra.
Dương Dạ nhân cơ hội đá văng dao găm ra, ngồi xổm xuống khoá nó lại, khuỷu tay chống lên cổ nó, hoàn toàn giam cầm nó để nó không thể ra tay với ai nữa.
Lúc này, Cố Lương nhớ tới phòng thẩm vấn có dây thừng và còng tay, vì thế anh liền đi vào.
Một lát sau, Cố Lương đi đến bên cạnh Dương Dạ, đưa sợi dây thừng cho hắn.
Dương Dạ nhận lấy dây thừng, xách con trai lão Bạch trói vào trên ghế, thở nhẹ một hơi, quay đầu lại nhìn về phía Cố Lương.
Trên trán Cố Lương lấm tấm chút mồ hôi, tóc quanh tai bẹp xuống*, nhìn qua cảm giác sắc bén đã giảm đi rất nhiều.
*nó như này
Giọng điệu của Dương Dạ có chút nghiêm trọng: “Bộ người khác đâm dao vào anh thì anh không tránh đi à?”
Cố Lương hơi sửng sốt, anh hiếm khi bị người ta chỉ trích như vậy.
Anh rất muốn phản bác, nhưng thấy cánh tay của Dương Dạ vẫn đang không ngừng chảy máu, rốt cuộc cũng không nói gì.
Anh nhớ tới trong túi áo gió của mình có một cái khăn quàng cổ, liền lấy ra, chuẩn bị băng bó cho Dương Dạ: “Cầm máu cho cậu trước. Lát nữa bỏ phiếu xong, tôi sẽ xem có cách nào chữa lành vết thương cho cậu không.”
“Nào, cởi tay áo ra và giơ tay lên.”- Cố Lương đi tới trước mặt hắn nói.
Khi thấy mình chảy máu, anh ta có vẻ rất lo lắng, như thể ảnh thực sự quan tâm đến mình vậy.
Dương Dạ vừa quay đầu lại, nhìn thoáng qua thấy cái khăn kia có màu hồng nhạt.
Dương Dạ nhướng mày: “Đây là khăn quàng cổ của anh?”
Cố Lương bận giục hắn cởi áo khoác tây trang ra, xắn tay áo sơ mi lên rồi buộc chiếc khăn quanh vết thương của hắn. “Cậu có gì thắc mắc?”
“Anh dùng màu hồng hả?”- Dương Dạ hỏi.
Cố Lương thản nhiên liếc hắn: “Cậu muốn nói cái gì?”
Dương Dạ: “Đây là khăn quàng cổ của nữ?”