Làm xong được ôm đi tắm, lại kêu đói.
Động dục ngắn hạn không kéo dài lâu, sau khi kết thúc, omega sẽ hơi có chút cảm giác thiếu an toàn, sẽ bám dính lấy alpha đã ký hiệu cậu.
Mục Sơn Xuyên chỉ có thể một tay ôm Giang Dư Niên như trẻ con, một tay tìm đồ ăn trong phòng bếp nhà cậu.
Trước khi phân hoá, chiều cao cân nặng của Giang Dư Niên thuộc vào dạng nhỏ người trong đám beta, nhưng lại cao to hơn so với omega, bây giờ nằm trong lòng Mục Sơn Xuyên lại vừa khớp.
Mục Sơn Xuyên tìm nửa ngày, chỉ thấy một tủ đầy mì ăn liền đủ vị, và một quả trứng gà tận sâu trong cùng tủ lạnh, đành nấu cho cậu một bát mì trứng gà thịt bò.
Giang Dư Niên không chịu chui ra, cứ ngồi trên đùi Mục Sơn Xuyên chờ hắn đút ăn no, mới chui vào trong chăn nệm mới đầy hương rượu.
Đại lão gia vừa giao xong một trận pháo chất lượng cao, tràn ngập suy nghĩ liếc nhìn Giang Dư Niên một cái rồi đi ra ban công hút thuốc. (Đoạn này khó dịch cho thuần Việt ghê)
Mục Sơn Xuyên tự nhận mình không phải là một người tin vào số mệnh. Mà đã không tin vào số mệnh, thì đương nhiên hắn cũng không tin vào cái gì mà độ xứng đôi của gen, tình cảm tuyệt diệu hơn bản năng của gen nhiều.
Nếu như tất cả đều là do bản năng, thì con người và con vật có gì khác biệt cơ chứ?
Hắn nhớ tới án ly hôn vừa xong, hai vợ chồng trước kia cũng dựa vào độ xứng đôi của gen mà ghép thành một cặp, con cũng đã hai đứa mà người chồng tìm thấy tình yêu đích thực, nhất nhất đòi cao chạy xa bay.
Luật hôn nhân có nhiều điều khoản bảo vệ omega, nhưng chưa đủ, vẫn nhiều khoảng trống có thể lách qua được, ly hôn tạo thành thương tổn cực kỳ lớn cho omega.
Hắn cũng không muốn kết hôn với một omega mà mình không có tình cảm.
Mà xem ra Giang Dư Niên cũng không quá muốn như vậy.
Mục Sơn Xuyên hút xong một điếu thuốc, ở bên ngoài chờ tản bớt mùi mới đi vào trong nhà. Giơ tay nhìn đồng hồ, đã hơn 12 giờ đêm, hắn cầm đi hai cái áo khoác, định để lại cho Giang Dư Niên vài lời.
Trên bàn để máy tính có giấy nhớ và bút. Mục Sơn Xuyên đi tới, vừa viết xong, còn đang định để chỗ nào dễ thấy, ánh mắt liền dừng lại trên tấm thiếp để sát bên màn hình máy tính.
Trên đó viết một chuỗi dãy số, và một chữ.
Mã số wechat của Mục Sơn Xuyên, cùng một chữ Mục. Chữ viết và trang giấy đã phai màu, đoán chừng là đã viết từ lâu rồi.