Bánh bao sữa đứng sững sờ tại chỗ, sức nóng tỏa ra do vận động đã bị hơi lạnh trong không khí cuốn sạch. Trong phút chốc, cậu không biết nên bước vào hay nên bỏ đi.
Điện thoại là tự cậu gọi cho Kim chủ, bị chơi cũng chẳng dám giận ai. Chỉ là trong lòng có hơi ấm ức.
Kim chủ thấy người đứng ngốc ở cửa thì kêu một tiếng: “Vào đây.”
Hồ bằng cẩu hữu ngay lập tức nhốn nháo tại chỗ “ồ à” thành tiếng.
Bánh bao sữa mím môi bước từng bước một vào trong, tủi thân đến muốn khóc.
Trong lòng cậu tự mắng mình: rõ ràng chỉ là quan hệ bao nuôi, lại còn tự ra vẻ thanh cao gì chứ? Mình mua vui cho người khác không phải là chuyện đương nhiên à?
Bánh bao sữa chỉ có thể tự oán giận bản thân, vì dù người trước mặt có làm ra chuyện gì cậu cũng không nỡ giận hắn.
Cậu cúi gằm mặt bước đến. Không dám ngồi mà chỉ ngoan ngoãn đứng đó, cũng chẳng bận tâm đến tư thái của bản thân nữa, hơi nghẹn ngào hỏi Kim chủ: “Ngài… Không uống say ạ?”
Kim chủ chăm chú nhìn vào mắt cậu, rồi đứng lên.
Hắn hung tàn trừng hai người bạn của mình nhưng nhớ đến việc còn phải dỗ người vì mục đích khác, thế nên Kim chủ vòng tay ôm lấy eo Bánh bao sữa, cười cười: “Đã gọi đến rồi đấy, hai người vừa lòng chưa? Thích quậy kiểu gì thì quậy đi, tôi đi đây. Ngày mai bé cưng nhà tôi còn phải quay phim nữa.”
Hắn vỗ vai người bạn lúc nãy giật điện thoại của mình: “Ông nhìn đi, hình tượng hoàn toàn phù hợp nhé, đã hứa cho bé cưng nhà tôi làm người đại diện nhãn hiệu nhà ông thì đừng quên đấy, ngày mai nhớ nhanh chóng liên hệ với người đại diện của em ấy đấy nhé.”
Nói xong uống cạn ly rượu, ném ly xuống rồi dẫn người ra ngoài.
Bánh bao sữa ngẩn ngơ.
Kim chủ vừa mới nói gì?
Bé cưng… Nhà tôi?
Đại diện nhãn hiệu?
Lúc nãy cậu còn đang tủi thân không chịu nổi. Sao bỗng dưng cốt truyện lại rẽ theo hướng này?
Kim chủ kéo Bánh bao sữa lên xe của mình, cực kỳ quen thuộc ôm lấy eo cậu kéo người vào lòng: “Lúc nãy em nghĩ là tôi chơi em đúng không?”
Bánh bao sữa hiểu lầm người trong lòng, lúc này vừa ngại ngùng vừa lúng túng. Cả gương mặt nhỏ đỏ bừng, cậu lắp bắp: “Không… không phải.”
Giọng nói của Kim chủ bỗng nhiên trở nên nghiêm nghị, hơi lớn tiếng hơn ban nãy: “Không phải?”
Mặt Kim chủ sa sầm: “Còn dám khẩu thị tâm phi à? Vừa bước vào trên trán đã đã dán ba chữ to đùng “em tủi thân”, còn nói dối ai?”
Bánh bao sữa hối hận đến muốn đâm đầu vào tường cho rồi. Trong lòng cậu tự mắng mình lúc nãy chắc là đầu bị cửa kẹp nên mới thế. Cậu đáng thương nhìn Kim chủ: “Em sai rồi… em không dám nữa! Ngài.. đừng giận mà, được không?”
Kim chủ cố ý bắt nạt người ta, lạnh mặt nói: “Không!”
Bánh bao sữa sốt ruột quá chừng, túm lấy góc áo Kim chủ lí nhí cầu xin: “Em thật sự sai rồi, sau này em không dám suy nghĩ lung tung vậy nữa… không thì… ngài đánh em đi!”
Thế mà Kim chủ ra tay thật, tét hai cái không mạnh không nhẹ lên mông Bánh bao sữa: “Tủi thân như thế mà còn đi vào à? Bỏ đi luôn không phải được rồi sao?”
Mặt Bánh bao sữa lập tức đỏ lựng, thế nhưng giọng nói lại rất thành khẩn: “Ngài… ngài ở đó nên em không đi.”
“Tôi đã chơi xấu em mà em không giận à?”
Cậu thành thật lắc đầu: “Dạ không.”
Bánh bao sữa nhìn Kim chủ, trong ánh mắt chất chứa sự kiên định cố chấp: “Ngài tốt với em lắm, em biết mà.”
Kim chủ xoa đầu cậu: “Xem như còn có chút lương tâm.”
Sau đó lại cười xấu xa: “Nếu tôi thật sự muốn bắt nạt em thì sao? Em giận chứ?”
Bánh bao sữa bị nụ cười trêu ghẹo kia làm tim đập loạn, ánh mắt lấp lánh không dám nhìn Kim chủ, cậu nói nhỏ xíu: “Ngài sẽ không bắt nạt người ta đâu.”
Ánh mắt Kim chủ sâu thẳm, hắn vuốt ve cánh môi cậu, trong giọng nói lại có ý tứ khác: “Em thật sự cho rằng tôi là chính nhân quân tử à…”
Đầu nhỏ của Bánh bao sữa lập tức nổ bùm.
Cả người cậu cứng đờ không dám khúc nhích lấy một chút, cảm xúc trong lòng cuồn cuộn làm cậu gần như không thở nổi, nhưng vẫn lắp bắp nói: “Bắt nạt thế thì… được… được ạ!”
Hết chương 10
Các chị ơi ở đây giá rẻ lắm, một kg một nghìn, ai mua nhiều em bé cho luôn ? mại zô mại zô