Phim trường chuyển tới trường học cách vách khu chung cư. Đây là một ngôi trường tiểu học có diện tích không quá lớn, mười mấy năm rồi không sửa sang gì, nửa năm trước học sinh chuyển sang khu học mới nên nơi này tạm thời xếp xó.
Trong kịch bản, nó là ngôi trường Diệp Sam theo học – một trường Trung học có điểm chuẩn xếp hạng thứ ba từ dưới đếm lên toàn thành phố.
Phòng học nằm ở tầng 2, nhân viên các tổ ngồi ngoài hành lang ăn cơm hộp. Vài tổ trưởng, toàn bộ thành viên tổ quay phim, Nhâm Thụ và phó đạo diễn ngồi trong phòng học ăn cơm, ăn xong bắt đầu đọc kịch bản.
Lục Văn đến muộn vài phút, vừa vào cửa bèn nhìn hàng cuối, không ngờ đã có người ngồi mất.
Cù Yến Đình đang ngồi hàng cuối cùng cạnh cửa sổ, cách những người khác rất xa, anh cầm giấy bút cúi đầu viết lách, dáng vẻ tách rời thế giới.
Lục Văn vẫn cất bước tới gần, thong thả đến bên cạnh bàn và rồi nhìn thấy tờ giấy bên dưới ngòi bút của Cù Yến Đình, mà kịch bản bị anh biến thành thứ lót giấy. Nhớ ngày xưa đi học mà thực hiện hành vi như thế thì chắc chắn sẽ bị mắng to đầu cho xem.
Nhưng sự thật là, Lục Văn lùi một bước, lặng lẽ ngồi xuống bàn thứ 2 từ dưới lên.
Ngòi bút viết trên giấy soàn soạt, Cù Yến Đình mải viết chẳng thèm giương mắt. Vì ngồi ngay sau lưng Lục Văn, có bờ vai rộng rãi che chắn mà anh càng thêm tự tại hơn.
Gió luồn qua cửa sổ lả lướt vào phòng, cuốn một tờ giấy rơi xuống chân bàn.
Cuối cùng Lục Văn cũng thấy cơ hội, xoay người nhặt lên, tiện đường nhìn xem trên giấy viết gì.
Mất công hắn đến cả ghế cũng không dám xê dịch, chỉ sợ quấy rầy mạch sáng tác của đại biên kịch Cù, thế nhưng trên giấy lại vẽ một đường nét liền một đường nét đứt, rồi lại một đường lượn sóng, đúng chuẩn vẽ nghuệch ngoạc.
Lục Văn xoay người đặt giấy lên bàn: “Thầy Cù, cho anh.”
Cù Yến Đình vẫn không ngẩng lên, im lặng vài giây, anh nhận tờ giấy rồi dúi xuống dưới kịch bản làm như chưa có chuyện gì xảy ra.
Lục Văn nói: “Thầy Cù, đó là kịch bản của em.”
Không khí vụt cái đông đặc, Cù Yến Đình ngả người dựa lưng về phía sau. Lục Văn rút kịch bản của mình ra, lại nhìn tờ giấy kia, không nhịn được tốt bụng nhắc nhở: “Thầy Cù, nếu chán quá thì chơi điện thoại được mà.”
Cù Yến Đình bấy giờ mới lên tiếng: “Học thuộc kịch bản chưa?”
Ngụ ý là “Đọc kịch bản của cậu đi”, nhưng Lục Văn lại nghĩ Cù Yến Đình muốn nói chuyện phiếm với mình, bèn ngồi im đáp lời: “Có vài câu thoại thôi mà, em nhớ tốt.”
Cù Yến Đình không thích cái thái độ chủ quan ấy, nói: “Nhớ tốt chưa chắc đã diễn tốt.”
“Em sẽ diễn thật nghiêm túc ạ.” Buổi chiều quay cảnh diễn của Diệp Sam, có một đoạn đổi chỗ ngồi, Lục Văn nói: “Thầy Cù, anh vừa khéo ngồi ở vị trí Diệp Sam sẽ chuyển đến.”
Cù Yến Đình “Ừm”, im lặng đứng lên.
Lục Văn tự biên tự diễn: “Ngồi cạnh anh chắc sẽ thích lắm.”
Cù Yến Đình hỏi: “Vì sao?”
Lục Văn đáp: “Tiện chép bài.”
“Xem ra cậu hay chép bài lắm nhỉ?”
“Không phải đâu, bình thường em chả làm bài đâu.”
Cù Yến Đình chẳng hề thấy bất ngờ: “Điểm này cậu không giống Diệp Sam mà giống bạn cùng lớp của Diệp Sam hơn.”
Lục Văn không đồng ý: “Bạn cùng lớp Diệp Sam đần lắm, em đâu như thế đâu.”
Cù Yến Đình im lặng vài giây: “Thế cậu như nào?”
“Em sẽ bênh vực Diệp Sam, sẽ đi chơi với cậu ấy, lúc cậu ấy đói em sẽ mời cậu ấy đi ăn. Đương nhiên, hy vọng thỉnh thoảng có thể chép bài của cậu ấy một tí.” Lục Văn trả lời, nhìn Cù Yến Đình nở nụ cười hồn nhiên vô tư.
Ngồi trong góc phòng thế này, khoảng cách bàn trước bàn sau thế này, nụ cười rực rỡ giản đơn thế này…..Cù Yến Đình sững sờ, cảm giác hết thảy mọi thứ thật xa lạ chưa từng được trải nghiệm.
Đợi những người khác ăn cơm trưa xong, buổi đọc bắt đầu.
Mỗi người làm một việc, Cù Yến Đình giảng kịch bản, Nhâm Thụ sửa bảng phân cảnh; tổ quay phim căn cứ vào bảng phân cảnh để sắp đặt ống kính; tổ trưởng tổ kỹ thuật và điện dựa theo ống kính để điều chỉnh khu vực chiếu sáng; tổ trưởng tổ bối cảnh tăng giảm phông nền, tổ trưởng tổ đạo cụ sắp xếp đồ đạc tương ứng.
Lục Văn nghe theo chỉ huy, đọc thoại, đối diễn, sau khi làm đi làm lại bảy tám lần thì đã thuộc hết kịch bản.
Mọi người hy sinh thời gian nghỉ trưa, buổi đọc kết thúc, tổ bối cảnh và tổ đạo cụ lập tức làm việc, stylist vừa mới đến nên phải đợi lát nữa mới tạo kiểu tóc cho mọi người được.
Lục Văn tranh thủ lúc rảnh rang đứng trên hành lang, dựa vào lan can ngắm cảnh với Tôn Tiểu Kiếm.
Tôn Tiểu Kiếm nói: “Anh vừa trông thấy quần áo stylist cầm, tất cả đều là đồng phục học sinh hết.”
Lục Văn không nhớ nổi lần cuối hắn mặc đồng phục học sinh là mấy năm trước nữa, bởi vì hồi đi học hắn cực ít mặc, tự cảm thấy mặc đồng phục học sinh nghìn đứa như một là khinh nhờn vẻ đẹp của hắn.
Tôn Tiểu Kiếm bảo: “Những người khác thì không sao chứ đồng phục của nhân vật chính ghê lắm, vừa cũ vừa nhăn luôn.”
Lục Văn nói: “Đấy là cố tình tạo hình như thế.”
Nhà nam chính siêu nghèo, mẹ Diệp bán cá ở chợ, mỗi ngày cứ tầm sáng sớm và giữa trưa Diệp Sam đều ra chợ giúp mẹ bán cá nên đồng phục khó tránh khỏi xấu xí, lâu ngày còn bị ám mùi cá tanh tưởi không giặt sạch nổi.
Mùi cá ấy khiến Diệp Sam bị bạn bè xa lánh, thế nên cậu bị bắt đổi chỗ, phải ngồi một mình trong góc cuối lớp.
Tôn Tiểu Kiếm nói: “Xui ghê, cơ mà hay được ăn cá.”
“Ăn cái gì mà ăn.” Lục Văn giảng giải. “Nuốt trôi làm sao được, giữa trưa Diệp Sam phải đi đi lại lại vất vả, mãi đến giờ học buổi chiều mới tranh thủ ăn được vài miếng cơm, nếu thấy cá chắc chắn sẽ nhịn đói luôn.”
Nếu không phải làm diễn viên thì cả đời này Lục Văn sẽ không được trải nghiệm cuộc sống như vậy, hắn thở siêu dài, bụng ùng ục kêu vang.
Hắn chợt nhớ ra: “Cháo gạo kê anh gọi đâu rồi, sao vẫn chưa tới?”
Tôn Tiểu Kiếm vỗ gáy: “Anh quên mất, ở trong hộp giữ nhiệt ý!”
Hộp giữ nhiệt đặt trên hành lang, Lục Văn qua lấy rồi mở nắp ra xem, bên trong hộp giữ nhiệt ngoại trừ cháo gạo kê ra thì còn có một suất cơm hộp chưa bóc.
Hắn nhấc cháo ra, thuận miệng hỏi: “Còn ai chưa ăn cơm không?”
Tiểu Trương ngó qua, vội vàng bưng cơm hộp sang: “Sao thế ạ, em đặt cơm sẵn cho thầy Cù rồi đây, trước khi đọc kịch bản anh ấy đã ăn chưa ạ?”
Lục Văn không rõ lắm, nhìn về phía cửa sau phòng học: “Ấy, thầy Cù ra rồi kìa.”
Tiểu Trương không dám chậm trễ, lập tức bưng hộp cơm chạy tới: “Biên kịch Cù, anh ăn xong đã rồi hẵng làm tiếp ạ, sắp nguội mất rồi.”
Cù Yến Đình nói: “Không cần.”
“Thế sao được ạ?” Tiểu Trương chìa cơm hộp. “Đạo diễn Nhâm nói anh thích ăn cay nên em đặt cho anh cá hấp Tứ Xuyên, anh đừng để đói bụng ạ.”
Cù Yến Đình không có ý nhận lấy, trong mùi hương tỏa ra của cá hấp mà lùi về sau vài bước, lắc đầu bảo: “Tôi không ăn cá.”
Tiểu Trương áy náy hỏi: “Dạ…..Anh dị ứng với cá ạ?”
Cù Yến Đình trả lời: “Cứ cho là thế đi.”
Tiểu Trương nói: “Em đi đặt lại món khác cho anh ngay ạ, hôm nay là sơ xuất của em.”
Cù Yến Đình vỗ vai Tiểu Trương, tỏ vẻ không sao. Anh nghĩ đói chút cũng chẳng sao, xoay người đi ra ngoài hành lang, định bụng lấy bình nước thấm giọng.
Vừa đi được hai ba bước, bỗng có một cánh tay duỗi tới cản anh lại.
Tay Lục Văn bưng cặp lồng cơm: “Thầy Cù, em mời anh ăn cháo.”
Tác giả: Không hổ là cậu ấm nhà giàu, vừa ra tay cái tặng ngay cháo gạo kê giảm giá 40%, còn freeship nữa chứ.Chúi: Theo tui thì thầy Cù thích Nguyễn Phong đấy nhưng có lẽ chưa đủ sâu sắc, vì thầy vẫn còn liêm sỉ lắm =)))))
Xin hãy cho Chúi 1 giây mặc niệm môn Điện quang toang bu:(((((( Hôm qua tui hông đăng truyện vì tui ôn bài đến 2h sáng ấy, mà vẫn toang hiu hiu ~