Bọc quà này không có tên, mà chỉ có một tờ giấy rơi xuống, chữ viết trông rất kỳ lạ, Harry chưa bao giờ thấy chữ viết tay nào như vậy. Ba con trước khi mất đã để lại thứ này cho ta, hiện tại hẳn là nên trả lại cho con. Dùng tốt nhé. Giáng Sinh vui vẻ.
Harry ngơ ngẩn nhìn tờ giấy, đôi mắt có chút khô khốc, thật là của ba mình để lại sao? Harry nhặt chiếc áo choàng kì lạ lên và choàng lên người, muốn xem nó trông như thế nào khi mặc vào. Harry ngước lên thì thấy cả cơ thể mình đã biến mất vội vàng chạy đên trước gương, thấy trong gương chỉ có mỗi cái đầu lơ lửng của mình, rồi cái đầu cũng biến mất luôn khi cậu kéo cao áo choàng lên.
Điều này làm cho Harry phấn khích đến mức muốn tìm ngay hai anh em song sinh để kể về nó. Cậu chạy khỏi hầm và gặp ngay hai anh em đang kiếm mình. George đưa cho cậu một cái gói quà, là một chiếc áo len màu xanh lá câu có chữ ‘H’ màu trắng trên ngực áo do bà Weasley đan cho Harry. Còn hai anh em thì mặc chiếc áo xanh dương phối với chữ màu vàng, một áo có chữ ‘F’, cái còn lại là ‘G’, Harry có hơi cạn lời với kiểu phối màu thần kỳ như vậy, ngay cả hai người cũng phàn nàn rằng má làm cho Harry đẹp hơn. Harry ngượng ngùng gãi đầu, đưa đồng 50 xu của nhà Dursley cho bọn họ, tiền Muggle rất hiếm ở giới Phù thuỷ, thế nên trông cả hai có vẻ vui lắm.
Hai anh em song sinh đã rất khiếp sợ khi nhìn thấy áo choàng tàng hình, nói cho Harry rằng thứ này quý giá như thế nào và kể cho cậu nghe câu chuyện về các Bảo bối Tử thần, một câu chuyện trước khi ngủ mà cả hai đã được nghe khi còn nhỏ, khi không có ai trong số họ tin rằng ba anh em đã thực sự tồn tại.
“Bọn anh đã luôn nghĩ…”
“… là phải phát minh ra áo choàng tàng hình trong tương lai!”
“Nhưng không ngờ nó lại thật sự tồn tại!”
Harry vốn tưởng rằng thứ này hẳn là rất phổ biến trong thế giới phù thủy, nhưng cậu lại không ngờ nó hiếm đến mức chỉ được lưu truyền trong truyền thuyết. Hai anh em song sinh không thể đặt nó xuống và háo hức mong chờ được mặc chiếc áo choàng để chơi khăm Percy và Filch.
Đêm đó, Harry mặc áo choàng tàng hình chuồn ra khỏi hầm, cũng không có kêu cặp song sinh. Đây là lần đầu tiên cậu muốn một mình sử dụng thứ đồ thần kỳ do ba để lại cho cậu. Cậu nghĩ tới lời gợi ý của Hermione với mình trước khi rời trường, định bụng sẽ tới khu sách cấm đề tìm thông tin về Nicolas Flamel.
Trong khu cấm, vì cuốn sách la hét đã thu hút Filch, Harry căng thẳng đến mức hoàn toàn quên mất rằng mình đang mặc áo choàng tàng hình, chạy nhanh ra ngoài, chui đại vào một phòng học trống.
Bên ngoài truyền đến giọng của Filch và giọng của Snape, tiếng bước chân của họ dần dần đến gần, đi ngang qua trước cửa rồi rời đi. Harry thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu nhìn quanh căn phòng học trống mà cậu chưa từng đến này.
Có một tấm gương rất đồ sộ đang dựa vào bức tường trước mặt, nó trông lạc lõng đến nỗi Harry phải nhìn đến nó ngay lập tức. Cậu đến gần tấm gương và thấy phía trên khắc một dòng chữ mà cậu không thể hiểu được.
Harry xốc choàng tàng hình lên, đứng ở trước gương, bỗng nhiên trong gương bốc lên một luồng khói, cậu vội vàng bịt miệng lại để tránh hét lên, nhìn thấy trong gương còn có mấy người khác ngoài mình ra, Harry kinh hãi quay lại. Nhìn quanh, căn phòng vẫn trống rỗng, không có ai khác ở đó.
Lúc này, Harry nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc đỏ sậm và đôi mắt xanh lục giống hệt cậu đang đứng bên trái cậu, nhìn cậu với nụ cười và ánh mắt dịu dàng, giống như cách người phụ nữ cậu đã thấy ở Hẻm Xéo nhìn Draco. Đằng sau Harry là một người đàn ông cao lớn đeo kính, mái tóc giống hệt Harry, đen và rối bù. Người đàn ông đặt một tay lên vai Harry và tay kia ôm lấy người phụ nữ.
Cậu đã nhìn thấy hai người này! Trong một cuốn sách mô tả quá trình cậu đánh bại Voldemort và trở thành huyền thoại trong thế giới phù thủy, có hai hình minh họa mang dấu ấn Lily Potter và James Potter, nhưng câu chuyện được mô tả trong cuốn sách quá mức huyền huyễn, Harry không thể nào cho rằng mình với bọn họ có quan hệ với nhau.
Thế mà hiện tại, Harry nhìn vào hai bàn tay đặt trên vai mình trong gương, quay đầu nhìn sang một bên vai, giơ tay lên và chạm vào vai mình lần nữa, nhưng chẳng có gì cả. Nhưng người phụ nữ trong gương đã nắm lấy tay Harry. Họ đứng bên cạnh cậu một cách chân thật, như thể họ có thật vậy.
Harry thì thầm: “Mẹ? Ba?”
Bọn họ đều nhìn cậu, cười dịu dàng rồi gật đầu, người phụ nữ lại nâng tay sờ vết sẹo trên trán Harry, cúi đầu hôn cậu.
Harry chỉ ngơ ngác đứng đó, thời gian như đọng lại, trái tim cậu đau như bị dao cứa vào, nước mắt không kìm được mà rơi lã chã. Cậu không biết mình đã đứng đó bao lâu, mãi cho đến khi có một giọng nói từ xa truyền đến, anh bị kéo về hiện thực, lau nước mắt, vội vàng nói với người trong gương: “Con sẽ quay lại sau.”
Harry bước lùi về phía cửa, miễn cưỡng nhìn bóng hình trong gương ngày càng rời xa mình, mãi cho đến khi lưng chạm vào cửa mới khoác lên Áo khoác Tàng hình vội vã quay lại hầm.