Thủy Thời thấy họ kéo xác báo rời đi thì cũng không sợ gì lắm. Giờ cậu đã lọt vào địa bàn của Phù Ly và rồi cảm giác như, mình vừa trở thành một con cáo con chuyên mượn oai hùm vậy.
Cơn sợ hãi vơi dần, Thủy Thời đang chống nạnh dưới tán cây thì một hạt dẻ rơi bốp xuống đỉnh đầu. Thủy Thời lập tức ngẩng đầu lên.
“Ấy! Hế lô nhóc mập!”
Thấy Phù Ly đi xa, con sóc mới mạnh dạn ôm một vốc hạt dẻ và vừa kêu quặc quặc, vừa híp mắt trêu Thủy Thời. Điệu bộ của nó trông rất chi là gian xảo.
Sau một phen “ăn mừng” vì tai qua nạn khỏi, Thủy Thời lại bắt đầu thu thập đồ ăn. Cậu tìm một số cây mây còn dẻo, đan nhanh thành một chiếc sọt sơ sài rồi đi nhặt hạt dẻ.
Sóc Mập tự nhận là đại ca, vì hôm nọ nó đã thu nhận một hạt dẻ to bự chảng từ con thú yếu ớt này! Đấy là lần đầu tiên nó có hạt dẻ tooo đến thế. Cũng không phải bình thường nó chưa từng thấy hạt dẻ to bao giờ, chẳng qua là tay nó nhỏ, không thể kéo về suốt cả một chặng dài. Vừa hay có Thủy Thời đưa đến tận gốc cây cho nó nên nó mới vác được về hốc cây của mình.
Thế là đại ca quyết định sẽ làm gương. Nó phải dẫn thằng đệ mới thu đi dạo chơi quanh “giang sơn” của nó, gọi là mở mang tầm mắt cho cái cậu nhà quê kia.
Cứ vậy, đến tận khi trời tối, Thủy Thời mới kéo lê tấm thân đau nhức dính đầy cỏ cây hoa lá trở về. Trở về cùng cậu còn có một đống thực vật lộn xà lộn xộn. Nào là nấm mật ong này, mộc nhĩ này, hạt dẻ này, quả phỉ này, rồi thì táo dại và hồng ngọt, nhiều không đếm xuể, thậm chí miệng Thủy Thời còn tha cả một cây linh chi luôn nữa!
Chừng này tuổi đầu mà đây là lần đầu tiên Thủy Thời được nhìn thấy nấm linh chi! Đã thế còn là một cây nấm linh chi siêu bự! Có mấy cây nhỏ xung quanh Thủy Thời không hái, chỉ ghi nhớ địa điểm để đề phòng các tình huống về sau.
Suốt dọc đường đi Thủy Thời không nỡ bỏ lại thứ nào, cuối cùng chỉ đành phải nghiến răng nghiến lợi mà khuân tất. Thành ra về đến nhà xong thì mặt cậu cũng đỏ bừng, mồ hôi nhễ nhại, được cái lại không lạnh tẹo nào.
Phù Ly nằm trên cây, nhìn Thủy Thời cõng toàn “cỏ” trở lại trong trạng thái chẳng khác nào đi chạy nạn mà chẳng buồn suy đoán ý tưởng của cái cậu thú cái này thêm nữa. Hắn trở mình, mặt hướng ánh chiều tà.
Bởi vậy nên ra nghênh đón Thủy Thời chính là con sói con hồ hởi, nó cứ ríu ra ríu rít bên chân cậu mãi.
Sói muốn ăn canh thịt! Sói muốn ăn quả đen đen tròn tròn! Hương vị ngọt bùi của hạt dẻ đã bắt sống Sói Con, nó đợi hoài mới thấy Thủy Thời trở lại, thế chẳng phải là sắp được ăn cơm rồi đó ư!
Thủy Thời cởi sọt xuống, thở hổn hển vài hơi, đoạn nhóm bếp nhưng lại chưa vội làm cơm. Cậu đã ăn nhiều táo dại nên giờ không đói lắm.
Thay vào đó, Thủy Thời lấy nồi đá ra, nghiền nát linh chi và sắc thành canh thuốc. Rồi cậu dùng xương sọ của một con vật nào đó trên nhà cây để làm bát đựng và đưa lên chỗ ban công.
Đứng một hồi lâu rồi cậu mới nói, “Anh Mắt… à nhầm.”
Thủy Thời cắn đầu lưỡi, bắt mình phải quên vội cái biệt danh Anh Mắt Vàng này.
“Phù… Phù Ly, đây là canh linh chi, có thể hạ sốt và nâng cao sức đề kháng ấy. Ờm… em nghĩ là chú sói bị thương đó sẽ cần.”
Dứt lời cành cây rung rinh nhẹ, Phù Ly đứng dậy và nhìn xuống cậu từ trên cao một cách đầy chăm chú.
“Hay là đưa cho nó nhé? Ăn vào vết thương sẽ chóng lành.”
Phù Ly nhảy một cú lưu loát xuống ban công nhà cây, cơ thể vạm vỡ của hắn tiếp đất hoàn toàn nhẹ bẫng, chẳng khác một con báo vừa nhanh vừa khỏe mạnh. Bị bất ngờ, Thủy Thời lùi về sau một bước, canh linh chi trong bát chới với mà không rơi.
Lần đầu tiên, Thủy Thời đối diện Phù Ly gần đến vậy. Đầu của cậu chỉ cao đến ngực người ta, như có thể cảm nhận được hơi nóng phả ra từ cánh tay và lồng ngực của hắn, mặt Thủy Thời thoắt cái đã đỏ bừng.
Cậu không dám ngẩng đầu, chỉ dám vừa giơ bát canh linh chi lên vừa cúi gằm mặt nhìn xuống chân mình.
Tay chợt nhẹ, Thủy Thời ngẩng đầu, Phù Ly đã nhảy khỏi nhà cây mà bát canh không vương một giọt nước. Chớp mắt, bóng người biến mất vào rừng.
Thủy Thời xoa xoa tay, cảm giác xung quanh còn quanh quẩn mùi hương ấy…
… Thứ mùi đã hằn sâu trong trí nhớ, mùi của Phù Ly.
