Đường Tuấn nhìn ông lão, trên mặt là biểu cảm bình tĩnh đến cực điểm, giống như đây là những chuyện đương nhiên. Anh có bản lĩnh đã đọc qua thì sẽ không quên, sách thuốc ở nhà họ Đường đã sớm bị anh đọc hết. Vào hai năm trước, ông Đường, ông nội của anh đã từng nói rằng kiến thức Trung y của Đương Tuấn đã vượt qua cả ông, khuyết điểm duy nhất chỉ là kinh nghiệm mà thôi. Phải biết rằng, ông nội của anh được xưng là nhất đại thần y của Hoa Hạ, đến ngay cả ông cũng nói vậy, có thể thấy Đường Tuấn lợi hại đến mức nào!.
Ông lão im lặng một lát, hơi nén sự kích động trong lòng xuống, nói:
“Không biết anh bạn nhỏ đang học ở học viện nào? Có hứng thú theo ông học y không?”
Người tài giỏi như vậy nhất định phải kéo về dưới trướng mình, nói không chừng tương lai còn có thể kế thừa y bát của ông, đem mấy ngón bản lĩnh của ông thừa truyền tiếp.
Đường Tuấn sững sờ, lắc đầu nói:
“Thật xin lỗi.”
Ông lão không ngờ Đường Tuấn sẽ từ chối mình, có chút giật mình. Bình thường có không biết bao nhiêu người trăm phương nghìn kế muốn đi theo ông học y, nhưng hôm nay ông lại bị người ta từ chối.
“Tại sao? Chẳng lẽ cậu cảm thấy ông già này không xứng để dạy cậu à?”
Ông lão cười cười hỏi.
Câu nói này của ông vốn là một câu đùa giỡn, không nghĩ tới vậy mà Đường Tuấn lại gật đầu, ngạo nghễ nói:
“Ông không dạy được cháu.”
Sắc mặt ông lão cứng đờ, trong mắt hiện lên vẻ tức giận. Vừa rồi ông gặp chuyện vui, mới có thể muốn nhận chàng trai trước mắt làm học trò, thật không ngờ lại bị đối phương nhục nhã như vậy!
“Haha, cậu bạn nhỏ, cậu phải biết, hiểu là một chuyện nhưng làm như thế nào lại là một chuyện khác. Tri thức và thực hành phải thống nhất, mới có thể đạt được thành tựu trên còn đường Trung y!”
Ông lão trầm giọng nói, giọng điệu mang theo ý dạy dỗ. Nếu chỉ dựa vào học thuộc lòng đã có thể trở thành một thế hệ danh y, vậy thì danh y hiện nay không khỏi quá mất giá.
Đường Tuấn cười nhẹ một tiếng, nói:
“Cháu biết, thế nhưng lão tiên sinh, ông thật sự không dạy được cháu!”
“Hừ, cậu bạn nhỏ, cậu quá cuồng vọng rồi. Tôi hành y đã gần bốn mươi năm, số bệnh nhân tôi đã trị liệu sợ là còn nhiều hơn số người cậu đã từng gặp.”
Ông lão lạnh lùng nói.
Đường Tuấn thở dài, nhìn thời gian, lằng nhằng với ông lão đã gần một tiếng đồng hồ, nếu còn tiếp tục dây dưa, chỉ sợ là buổi trưa anh khỏi ăn cơm thật luôn quá. Anh hỏi:
“Trên người ông có mang ngân châm không ạ?”
Ông lão không biết Đường Tuấn muốn làm gì, nhưng vẫn lấy ra một hộp ngân châm.
“Ông nhìn kỹ nhé.”
Đường Tuấn nhanh chóng dùng rượu sát trùng tiêu độc cho ngân châm, sau đó ánh mắt sáng tỏ, nhìn sát vào ông lão, chậm rãi nói:
“Thầy thuốc khó tự chữa trị. Sắc mặt ông hồng hào, nhưng can hoả có chút vượng quá, chắc là đang có điều gì phiền lòng. Nếu như khai thông muộn, sợ rằng sẽ tổn hại đến thân thể.”
Sắc mặt ông lão biến đổi, gần đây đúng là ông đang có chuyện phiền lòng. Cho nên sáng sớm đã chạy đến thư viện, thử xem có thể tìm được biện pháp giải quyết hay không.
Không đợi ông trả lời, chỉ thấy trong tay Đường Tuấn cầm liền một lúc bảy cây ngân châm đã tiêu độc. Sau đó trong ánh mắt khiếp sợ của ông lão, bảy ngân châm kia đồng thời châm vào bảy huyệt vị trên người ông. Tiếp theo, ông lập tức cẩm nhận được một luồng khí lạnh lẽo nhàn nhạt lưu chuyển trong cơ thể, lửa giận ban đầu ở trong lòng đã không từ chủ mà tiêu tan.
“Thiên Nữ Tán Hoa!”
Ông lão nhìn phần đuôi đang rung nhẹ của bảy cây ngân châm, chợt nhớ tới điều gì đó, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Thiên Nữ Tán Hoa không phải là một loại võ công, mà là một phương pháp châm cứu đã bị thất truyền từ lâu. Y sinh bình thường khi châm cứu đều chỉ dùng một cây ngân châm, còn phải cực kỳ cẩn thận, Dù sao huyện đạo có quan hệ trọng đại với cơ thể, không cẩn thận sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng có những chứng bệnh đặc biệt thì lại cần đến phương pháp châm cứu đặc thù, mà Thiên Nữ Tán Hoa là một trong số đó.
Đường Tuấn rút ngân châm ra khỏi cơ thể ông lão, trả lại hộp đựng cho ông, nói:
“Bây giờ ông còn cho là mình có thể dạy cháu nữa không?”
Mặt mo của ông lão đỏ bừng. Vừa rồi Đường Tuấn còn chưa bắt mạch đã nhìn thấu cơ thể ông can hoả quá vượng, lại thêm ‘châm kỹ’ Thiên Nữ Tán Hoa như thần, có thể thấy anh không phải là chỉ biết hành binh trên giấy. Loại người này, ông thật sự không có gì đem ra dạy người ta được.
“Là ánh mắt lão già cổ hủ này vụng về.”
Ông lão xấu hổ cười một tiếng.
“Mạo phạm rồi.”
Đường Tuấn nói. Anh có ấn tượng không tệ với ông lão này, ngược lại còn có chút bội phục. Nếu không phải có những thế hệ đi trước này đau khổ kiên trì thủ vững Trung y, nhà họ Đường cũng không có cách nào đứng sừng sững ở Hoa Hạ nhiều năm như vậy.
Chờ đến khi bóng dáng Đường Tuấn biến mất ở trong thư viện, ông lão bỗng nhiên vỗ đầu một cái, nói:
“Cậu bạn nhỏ này đến cả Thiên Nữ Tán Hoa cũng biết, nói không chừng có thể chữa khỏi quái bện của con nhóc Ngọc Nhu thì sao? Chỉ là không biết cậu ta là sinh viên học viện nào? Haizz”