Tô Khởi biết cậu đang nói đến ai, giọng nói khẳng định: “Được mà, khi đó cậu trưởng thành rồi, cậu có quyền lên tiếng. Có thể đem theo người cậu muốn gặp đến luôn.”
“Tớ cũng nghĩ thế.” Lương Thuỷ nói.
Họ lại nhìn một hồi lâu, Tô Khởi đột nhiên hỏi: “Rạp chiếu phim ở đâu ấy?”
………
Họ xuống cầu vượt, tìm người hỏi vị trí rạp chiếu phim, rồi đi về hướng đó. Đi qua một cái quảng trường, Tô Khởi thấy nhà vệ sinh công cộng, nói lúc nãy uống nhiều nước quá nên mắc vệ sinh. Lương Thuỷ đi theo cô.
Tô Khởi nói: “Cậu đứng ở đây chờ tớ là được rồi.”
Lương Thuỷ nói: “Thôi đi, cứ đi theo cậu. Lỡ cậu đi lạc thì tớ biết đi đâu tìm chứ?”
Tô Khởi chỉ vào nhà vệ sinh công cộng kia: “Ở ngay bên đó thôi, sao có thể đi lạc được? Tớ lại chả phải heo.”
Lương Thuỷ: “Nhưng cậu đúng là heo mà.”
Tô Khởi: “…….”
Cô giận dữ liếc cậu một cái, quay đầu chạy.
Lúc Tô Khởi đi ra, nhìn thấy cậu còn đứng gần đó, phía trên đầu nửa mét có thêm một quả bóng bay màu hồng nhạt, lắc tới lắc lui trong gió.
Lương Thuỷ thắt nút trên sợi dây, cột lên ngón tay cô, nói: “Ở đây nhiều người quá, nhỡ có đi xa thì tớ có thể nhìn một cái là thấy cậu.”
Tô Khởi đang cảm động vô cùng thì nghe Lương Thuỷ nói: “Chủ yếu là cậu quá lùn.”
Tô Khởi kêu lên: “Tớ đã cao lắm rồi! Còn cao hơn được nữa đó! Cậu không thể so sánh tớ với Trương Dư Quả đâu ấy.” Trương Dư Quả là một bạn nữ trong đội thể dục. Mới học lớp 8 đã cao 1m75.
Lương Thuỷ “à” một tiếng.
Bong bóng cột trên tay Tô Khởi, theo hai người lon ton đến rạp chiếu phim.
Mới vừa đi qua quảng trường, cả hai thấy một tiệm bán đĩa, ngoài cửa dán poster album 《Diệp Huệ Mỹ》 [3]. Hai người nhìn nhau, lập tức bước vào.
[3] album “Diệp Huệ Mỹ” là album thứ 4 của Châu Kiệt Luân.Tiệm đĩa này lớn hơn tiệm ở Vân Tây, trên giá gỗ có đầy CD và VCD, giống như một thư viện lớn, có hai tầng lầu.
Ở đây còn có một khu nghe nhạc, có thể đeo tai nghe nghe thử.
Tô Khởi và Lương Thuỷ đeo tai nghe, chọn album 《Diệp Huệ Mỹ》.
Tô Khởi hào hứng xoa tay: “Tụi mình nghe bài nào trước đây?”
Lương Thuỷ: “Ưu tiên con gái.”
Tô Khởi nói: “Vậy tớ muốn nghe 《Ngày nắng》!”
“Duyệt.”
Hai người chọn 《Ngày nắng》, nhạc vừa vang lên, chàng trai và cô gái liền nhìn nhau cười.
Nghe đến “Re sol sol si do si la sol la si si si si la si la sol”, Tô Khởi không nhịn được mà đánh nhịp, vui vẻ lắc đầu rung đùi.
Cửa hàng đĩa to như thế, thế giới xung quanh bỗng nhiên không tồn tại, chỉ có thế giới mà hai người họ đang nghe 《Trời nắng》.
Lương Thuỷ và Tô Khởi nhìn nhau, ánh mắt cả hai đều tươi sáng. Khi nghe đến đoạn có giọng bè, cả hai cùng ngân nga: “Trước kia, có một người yêu em từ lâu, nhưng dadadadada…..”
Chỉ là hát vài ba câu thì không thuộc lời nữa, nhưng họ “dadada” hết cả bài.
Tháo tai nghe xuống, Tô Khởi vui vẻ không thôi: “Châu Kiệt Luân chưa bao giờ làm mọi người thất vọng!”
Tâm trạng Lương Thuỷ cũng rất tốt, nói: “Tớ tặng cậu một đĩa.”
“Thật hả?” Tô Khởi kinh ngạc, nhìn qua giá tiền, là bản gốc, “Đắt quá à, thôi đi.”
Lương Thuỷ cũng không quá để ý giá cả, đem đĩa nhạc ra tính tiền: “Cậu đừng có ngại, tuy nói tặng cho cho cậu nhưng tớ cũng lấy nghe mà.”
Trước giờ nhóm họ đều dùng chung đồ với nhau. Thế nên Tô Khởi vui sướng nhận lấy.
Sau khi ra khỏi cửa hàng đĩa, họ đến thẳng rạp chiếu phim.
Lương Thuỷ mua hai vé, phát hiện người đến xem phim đều là mấy sinh viên gần đây, từng cặp từng cặp, chắc là người yêu.
Hai thiếu niên nhỏ tuổi đứng trong đám người, vô cùng trẻ trung và non nớt.
Tô Khởi lại muốn đi vệ sinh, đưa bong bóng cho Lương Thuỷ cầm.
Lương Thuỷ nhận bong bóng, nói: “Quả nhiên hệt như mẹ tớ nói, người lười thì nhiều phân với nước tiểu.”
Tô Khởi nhấc chân đá cậu, cậu nhẹ nhàng tránh chân né đi.
Tô Khởi xếp hàng đi vệ sinh xong, thấy có xa bông rửa tay trên bồn rửa. Lần đầu tiên cô thấy xà bông rửa tay, tò mò đổ vài giọt lên tay xoa thành bọt chơi. Lúc đang xoa thì hai sinh viên đại học nữ vào xếp hàng, trò chuyện:
“Wow, nam sinh lúc nãy đẹp trai ghê.”
“Cậu không biết xấu hổ à? Nhỏ như vậy, vừa nhìn đã biết học sinh cấp 2 mà cậu còn thích.”
“Dáng cao mà, lỡ cấp 3 thì sao. Mà nếu có là cấp 2 thì cũng nhỏ hơn tụi mình bốn năm tuổi thôi? Cậu không thấy đẹp trai lắm à?”
“Đẹp trai lắm, nhưng bảo đảm có bạn gái rồi.”
“Haiz…. Cũng đúng, cầm bong bóng màu hồng…..” giọng nói đột nhiên im bặt.
Tô Khởi nhìn qua gương, thấy được ánh mắt của hai sinh viên đại học kia – cô là người nhỏ nhất trong cái toilet này.
Cô yên lặng rửa trôi bôt trên tay, khoá vòi nước đi ra ngoài.
Lương Thuỷ dựa vào tường chờ cô.
Cậu mặc đồ thể thao màu đen, đứng dựa vào bức tường đỏ của rạp phim, bong bóng màu hồng ở trên, giống hệt như tấm poster phim.
Thấy cô ra thì cậu đứng thẳng người, cột bong bóng lên ngón tay cô.
Tô Khởi đưa tay cho cậu ngửi: “Tay tớ thơm cực luôn.”
Lương Thuỷ hất ra theo phản xạ: “Đi ị xong không rửa tay đúng không?”
“Không phải! Ở đây họ có xà bông rửa tay, giống như xà bông tắm vậy đó. Thơm lắm.” Tô Khởi ngửi ngửi tay mình, lại đưa cho cậu ngửi.
Cậu lại ghét bỏ né tránh: “Thối.”
Nói xong thì đi đến quầy bán đồ ăn, mua cho cô bắp rang và Coca.
Hai người kiểm tra vé phim rồi, Tô Khởi muốn ăn bắp rang, không có thời gian quan tâm đến bong bóng nữa. Lương Thuỷ lấy bong bóng để cạnh mình, tránh chắn tầm nhìn của người sau.
Phim chiếu trong hai tiếng rưỡi, cốt truyện xuất sắc, hiệu ứng phim choáng ngợp. Sau khi xem xong, cả hai đều có chút chưa đã ghiền, thảo luận cả một đường quay về ga xe lửa.
Tô Khởi thích thuyền trưởng Jack, thấy ông ta thông minh lanh lợi, cũng rất thích Ngọc Trai Đen. Lương Thuỷ thích thuyền trưởng Barbossa, cảm thấy sự bất tử của ông quá ngầu. Họ bàn về cảnh những viên ngọc trai đen nổi lên mặt nước, bàn về trận chiến ngoài biển, mãi cho đến khi ngồi trên xe lửa, ánh hoàng hôn rọi qua cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt sáng bừng rực rỡ của nhau.
Chuyến đi ngày hôm nay quá đáng giá, họ chưa từng xem phim nào hay như thế. Màn ảnh lớn so với dùng VCD chiếu phim lên tivi thì rung động hơn nhiều.
Tô Khởi nói: “Tớ thích William [4] quá luôn, ảnh đẹp trai quá đi…..”
[4] Nhân vật William “Will” Turner do Orlando Bloom thủ vai.Chưa nói xong thì Lương Thuỷ đã bắt chước giọng kéo dài của cô: “Sau này lớn lên tớ phải gả cho anh ấy~”
“……” Tô Khởi phồng miệng lên lườm cậu, lại cười khúc khích, nói: “Phong Phong nói ảnh còn đóng cái gì tiên…. à, hoàng tử Tiên!”
“Nhà tớ có đĩa Chúa tể của những chiếc nhẫn, cậu muốn xem không?”
“Được đó!”
Sau khi về nhà, còn chưa tháo bong bóng xuống thì đã đến thẳng gác mái nhà Lương Thuỷ, ngồi trên chiếu xem Chúa tể của những chiếc nhẫn.
Lúc xem, hai mắt cô tròn xoe. Anh diễn viên đó trong phim này càng đẹp trai hơn quá nhiều luôn, là một hoàng tử Tiên chính hiệu.
Xem được một nửa, Khang Đề ở dưới lầu kêu lên: “Thuỷ Tạp, dưa hấu gọt xong rồi, lấy lên cho Thất Thất ăn.”
Lương Thuỷ ngồi bất động tại chỗ, Tô Khởi lấy chân đá cậu: “Đi lấy dưa hấu.”
Lương Thuỷ: “Ai muốn ăn người đó đi lấy.”
“Đi đi.” Tô Khởi lại lấy chân đá cậu.
Tô Khởi nhàn nhạt nói: “Cậu mà đá tớ nữa thì tớ không khách sáo đâu.”
Tô Khởi là điển hình của ăn mềm không ăn cứng cộng thêm không tin tà ma mà tìm đường chết, lại dùng chân đá một cái.
Giây tiếp theo, Lương Thuỷ đột nhiên ngồi thẳng người bắt cô. Tô Khởi phản ứng cực nhanh, nhảy lên định trốn, nhưng lại không bằng Lương Thuỷ nhanh hơn, bắt lấy cánh tay cô: “Hôm nay không tin tớ không xử được cậu.”
Tô Khởi vội giằng co, vô tình không đứng vững nên ngã xuống giường. Lương Thuỷ nắm chặt hai tay cô, sau đó ấn cô trên giường, từ trên nhìn xuống Tô Khởi.
“Vẫn đá sao? Hửm?”
Tô Khởi không chịu thua, nhưng hai tay bị cậu siết rất chặt, cô đá cậu. Một chân Lương Thuỷ quỳ gối trên giường, một chân kia dịch chuyển, chặn lại chân cô đè trên giường. Cậu hất cằm: “Đá nữa? Đá đi!”
Tô Khởi vẫn muốn chống cự, bất ngờ vùng vẫy, xoay đùi, đầu gối Lương Thuỷ trượt khỏi chân cô. Cậu không vững, đột nhiên ngã sụp xuống, cả người đè lên người Tô Khởi.
Cơ thể của cậu gầy nhưng rắn chắc, mạnh mẽ, có hơi thở của sự trẻ trung, đè nặng lên người Tô Khởi. Mặt cậu cúi xuống, lướt qua mặt cô, gò má mịn màng ngoài dự đoán, mềm mại nhưng cũng cứng rắn.
Ngực cậu áp sát vào người cô, cô dường như có thể cảm thấy nhịp tim đang đập kịch liệt của cậu.
Có lẽ đó là nhịp tim của chính cô. Hoảng loạn, căng thẳng.
Cả người Tô Khởi hoàn toàn cứng đờ. Ngứa, cười, quậy, đều chẳng nhớ gì cả, chỉ còn lại nóng. Cứ như máu toàn thân đều nóng lên.
Lương Thuỷ cũng sửng sốt, chỉ cảm thấy cô sẽ bị mình đè hỏng mất. Cậu lập tức chống tay lên ga giường, tay chân luống cuống bò dậy từ trên người cô, vừa quay đầu, Lý Phong Nhiên cầm một dĩa dưa hấu đứng ở cửa, im lặng nhìn hai người.
Không khí bỗng yên lặng đến vô cùng đáng sợ.
Vài giây sau, Lý Phong Nhiên bước vào, để dĩa lên bàn, nói rất bình thường: “Sao hai cậu lại đánh nhau nữa rồi?”
Lương Thuỷ ổn định hơi thở, đáp: “Cậu ấy ngứa đòn.” Cậu đăt mông ngồi xuống sofa, nhìn hoàng tử Tiên trong tivi.
Tô Khởi cũng lập tức ngồi dậy, giả vờ như đang chơi giỡn như bình thường, nhưng trong đầu cô loạn hết cả lên. Cô cũng không biết vì sao loạn, chỉ biết tim đập như muốn nổ tung ra.
Lý Phong Nhiên hỏi: “Hôm nay xem phim hay không?”
“Hay. Cậu không đi tiếc thật, hiệu ứng phim….” Lương Thuỷ nói về phim với cậu.
Lý Phong Nhiên nghe, nhìn Tô Khởi. Từ sau khi cô ngồi dậy thì vẫn không nói gì, cô quá im lặng.
Cô ngồi một bên chăm chú ăn dưa hấu, rất chăm chú. Mặt cô ửng đỏ, đỏ giống như dưa hấu vậy.
Trong lòng Lý Phong Nhiên bỗng thấy đau nhói không giải thích được.
Cậu cảm giác được, có chuyện gì đó đã lặng lẽ diễn ra, không thể ngăn cản, nhưng cậu đã bỏ lỡ rồi.
Tựa như ở một nơi bí mật nào đó, hạt giống hoa mọc lên từ dưới đất, nhưng lại không phải vì cậu.
______________________________
Tác giả có lời muốn nói:
[Người lớn tâm sự đêm khuya (10)]Trình Anh Anh: Em nghe cô giáo Phùng nói, Phong Nhiên được nghệ sĩ piano đó nhận làm học trò rồi, nói là vừa nhìn Phong Nhiên đã thấy hợp ý.
Khang Đề: Vậy hả? Vậy tốt quá rồi.
Trình Anh Anh: Sau này thằng bé sẽ đi theo người đó biểu diễn, người trong giới mà biết mặt, báo chí mà viết bài thì dần dần sẽ nổi tiếng rồi.
Khang Đề: Tốt thật, cũng không uổng công thằng bé vất vả luyện tập nhiều năm như thế.
Trình Anh Anh: Thuỷ Tử cũng giỏi lắm ấy, thi đấu lấy được hạng nhất. Em thấy theo cái đà đó thì hẻm mình thật sự sẽ có một quán quân Olympic.
Khang Đề: Haiz, tố chất cơ thể Thuỷ Tử vẫn là còn hơi kém một chút, gầy quá, tăng cân không nổi. Huấn luyện viên nói là quái lạ thật, thế mà lại chạy nhanh như thế. Chị phải nghĩ cách nói chuyện với huấn luyện viên một chút, tìm một kỳ huấn luyện ngắn hạn bên nước ngoài.
Trình Anh Anh: Này, em hỏi thật, có phải chị rất hy vọng muốn bồi dưỡng thằng bé thành quán quân không?
Khang Đề: Làm gì có, thằng bé thích thì chị ủng hộ cổ vũ nó nhiều hơn thôi. Lỡ hôm nào tự dưng nó không muốn tập nữa thì chị cũng không ngăn cản. Con người chỉ có một cuộc đời thôi, muốn làm gì thì cứ hết mình là được.
Trình Anh Anh: Chị cứ yên tâm đi, thằng nhỏ Thuỷ Tử này không chịu thua kém đâu.
Khang Đề: Chịu hay không chịu thua kém thì chị cũng không nghĩ nhiều, chỉ hy vọng thằng bé vui vẻ, cười nhiều. Haiz, em nói xem, hồi đó Lương Tiêu không biết cố gắng, chỉ biết vui vẻ, chị ghét chết được. Với chồng và với con đúng là yêu cầu khác nhau thật.
Trình Anh Anh: Phí lời, sao có thể giống được?