Lý Thạc Mẫn đột ngột đứng dậy khiến anh bạn đang tập trung chơi game cạnh cậu giật
mình, cậu lúng túng cười trừ với người ta một cái, “Tớ đi tìm Minh Hạo xem thế nào.”
Lý Thạc Mẫn nhớ mang máng lúc nãy Từ Minh Hạo đi về phía sau, vì vậy cũng đò dẫm đi tới phía sau cánh cửa. Chỉ là bạn nhỏ đáng thương mới bị giật mình sợ hãi hoàn toàn không biết cái người vừa ngồi đối diện cậu cũng đứng lên lặng lẽ theo sau.
Càng đi vào trong, không gian càng tĩnh lặng giúp Lý Thạc Mẫn dần dần tỉnh táo lại. Cậu không ngừng mắng bản thân, mẹ nó chứ đều là đàn ông với nhau sao mình lại phải sợ hắn ta, cùng lắm thì đánh một trận, ông đây không tin mình đánh không lại hẳn. Lý Thạc Mẫn vừa lầm bẩm vừa tìm kiếm Từ Minh Hạo, nghe thấy có tiếng người phát ra từ gian phòng phía trước, cậu vội đi vào không chút suy nghĩ.
“Két…” Vừa đầy ra cánh cửa khép hờ, cảnh tượng bên trong khiến Lý Thạc Mẫn cứng họng. Cậu vội vàng lui ra ngoài đóng cửa lại, tựa vào tường vỗ vỗ trái tìm bé nhỏ đang đập thình thịch. Nghĩ tới hình ảnh lọt vào mắt mình vừa rồi, hai má Lý Thạc Mẫn đỏ bừng. Trong kia, Văn Tuấn Huy đang đè Từ Minh Hạo xuống bàn, vùi đầu vào ngực cậu ấy, mặc dù chỉ nhìn thoáng qua không thấy rõ động tác của hai người họ, nhưng mà chưa ăn thịt heo đâu có nghĩa là chưa thấy heo chạy, Lý Thạc Mẫn chẳng cần đoán cũng biết hai tên kia đang làm gì.
Cậu nhớ ngày hôm qua, lúc cậu hỏi Từ Minh Hạo muốn tặng gì cho Văn Tuấn Huy, thằng này còn không biết xấu hổ mà nói: Chẳng phải quà đang đứng ngay trước mặt mày đây hả? Lý Thạc Mẫn xì mũi tỏ vẻ coi thường, bây giờ mới biết hóa ra Từ Minh Hạo thật sự nghĩ như vậy. Cậu cúi người lắc đầu một cái, cố gắng rũ sạch hình ảnh ban nãy ra khỏi đầu mình.
…*Còn tiếp*…